Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 4416
Chương 4416
Lương Huyền Mi ngồi phịch ra đất, nước mắt lã chã: “Anh, tại sao anh là kích động như vậy chứ? Tại sao…”
“Tại sao anh ta lại đánh em?”, Lâm Chính dìu Lương Huyền Mi dậy, kiểm tra vết thương trên mặt cô ta.
“Anh ta muốn…em ngủ với anh ta một đêm mới chịu nhờ bố anh ta ra tay giải quyết chuyện này. Em từ chối nên anh ta cảm thấy bị bẽ mặt…đã đánh em…”, Lương Huyền Mi do dự rồi cúi đầu kể lại.
“Con bé ngốc này, không phải đã nói là tránh xa anh ta ra sao? Vậy mà không chịu”.
“Anh không hiểu. Anh căn bản không hiểu. Anh đã gây sự với người không đáng gây sự mất rồi. Vậy mà anh còn làm ra vẻ không có chuyện gì. Anh có biết tình hình bây giờ vô cùng nghiêm trọng không”, Lương Huyền Mi rưng rưng.
“Huyền Mi, anh nói rồi! Chuyện này anh sẽ xử lý, em không cần phải lo lắng”.
“Anh xử lý thế nào? Anh! Em biết là anh rất lợi hại nhưng đây là Yên Kinh, không phải Giang Thành. Anh có biết Yên Kinh phức tạp và khủng khiếp thế nào không?”, Lương Huyền Mi đau khổ hét lớn, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Lâm Chính không nói gì. Lúc này, có một nhóm người từ trong biệt thự bước ra. Một giọng nói lạnh lùng, âm trầm vang lên: “Ai vậy? Ai dám to gán đánh con tôi ngay cả ở chỗ của tôi thế?”
Ngay sau đó một người đàn ông mập mạp, mặc vest xuất hiện. Người đàn ông cao to và mập như một quả núi nhỏ, trông vô cùng có khí thế.
Ông ta chải tóc gọn gàng. Mái tóc đã bạc trắng. Ông ta còn để râu hình chữ bát, ngậm một điếu thuốc và nhìn về phía bên này bằng ánh mắt của một con hổ dữ.
“Ông Mãn”, Lương Huyền Mi tái mặt, vội lùi lại hai bước.
“Nhóc nhà họ Lương à?”, có vẻ ông ta nhận ra Lương Huyền Mi nên đã chau mày.
“Chào…ông Mãn”, Lương Huyền Mi lên tiếng.
“Nhóc! Con nuôi của tôi bị đánh thành ra thế này rồi, chắc cô thấy cả chứ? Nói cho tôi biết có phải cô gây ra không?”, ông Mãn nói bằng vẻ vô cảm.
“Điều này…”
“Là anh trai cô ta làm”, một người bên cạnh lên tiếng.
“Ồ? Lương Quản Trạch à? Tôi không nhớ được là nhà họ Lâm có đứa to gan như vậy đấy, dám đánh con trai tôi”.
“Không phải Lương Quản Trạch mà là tôi”, Lâm Chính nói thẳng.
Ông Mãn khựng người, lúc này mới nhìn rõ Lâm Chính: “Thần y Lâm của Giang Thành?”, ông ta tái mặt: “Cậu cũng khiếp nhỉ. Vừa tới Yên Kinh đã gây ra một đống răc rối rồi. Giờ con trai tôi bị cậu đánh thành ra thế kia, cậu nói đi, cậu định giải thích thế nào?”
“Giải thích? Ông Mãn, ông còn chưa giải thích cho tôi đấy, mắc mớ gì tôi phải giải thích cho ông?”
“Ý của cậu là gì?”
“Ông nhìn thấy vết thương trên mặt em gái tôi chứ? Là con trai nuôi của ông làm đấy”.
“Vậy sao?”
“Ngoài ra, anh ta còn ép em gái tôi ngủ với anh ta. Ông cảm thấy tôi đánh anh ta có quá đáng không?”, Lâm Chính lại hỏi.
“Vậy nên là tôi còn phải cảm ơn cậu đúng không? Thần y Lâm…”
“Đúng là ông nên cảm ơn tôi đấy, vì tôi đã không giết anh ta”.
“Hừ! Thần y Lâm, tôi không nhiều lời với cậu nữa. Việc dạy con là việc của tôi, không tới lượt cậu. Huống hồ, đây là địa bàn của tôi. Thần y Lâm, tôi biết cậu mạnh nhưng người quân tử cũng không chấp kẻ tiểu nhân. Tôi khuyên cậu tốt nhất nên hạ mình đôi chút, chữa khỏi cho con trai tôi rồi xin lỗi tôi. Nếu không, tôi đảm bảo cậu sẽ không rời khỏi đây được đâu”, ông Mãn lạnh giọng.