Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4375



Chương 4375

“Lâm Phi Anh, cho dù là thần y Lâm hay đại hội, ông nghĩ đều là người tầm thường sao? Ông cho rằng muốn đối phó là có thể đối phó được ư? Tôi nói cho ông biết, không đơn giản như vậy đâu, thần y Lâm rất gian xảo, nếu cậu ta phát hiện ra chuyện chúng ta gây chia rẽ cậu ta và Thương Minh, chắc chắn sẽ trút giận lên chúng ta”.

“Trút giận thì trút giận, Lâm Côn Lôn, chẳng lẽ ông nghĩ nhà họ Lâm chúng ta sợ cậu ta sao?”, Lâm Phi Anh mở mắt ra, dưới đáy mắt hiện lên ý chí chiến đấu mãnh liệt: “Cậu ta họ Lâm, chúng ta cũng họ Lâm, tại sao chúng ta không thể động vào cậu ta chứ?”

“Ông…”

“Lâm Côn Luân, nếu ông sợ thì về Tề Các của ông, ngoan ngoãn đợi đi, tôi sẽ giải quyết chuyện này. Ngoài ra, tôi phải nói cho ông biết hành động lần này được bên trên ủng hộ, không phải một mình tôi quyết định, ông chạy đến đây oán trách tôi? Tại sao ông không nói với bên trên đi?”

“Gì cơ? Bên trên cũng đồng ý hả?”, vẻ mặt Lâm Côn Luân cứng đờ.

“Nếu không thì sao? Đại hội sắp diễn ra rồi. Chúng ta và Dương Hoa ở Giang Thành có nhiều xung đột, cũng đã trở mặt với nhau, nếu không loại bỏ thần y Lâm trước khi đại hội diễn ra, đợi đến khi cậu ta đến đại hội chắc chắn sẽ trở thành kẻ thù số một của nhà họ Lâm. Thế nên để đại hội diễn ra một cách thuận lợi, bên trên đã đồng ý với một loạt kế hoạch trấn áp thần y Lâm lần này của tôi”, Lâm Phi Anh nói.

Lâm Côn Luân nhíu chặt mày, vẻ mặt không được tự nhiên.

Chuyện quan trọng như vậy mà chẳng nghe người bên trên nói với ông ta.

Xem ra chuyện trước đó đã khiến bên trên thất vọng về ông ta rồi.

“Tề các chủ, ông còn vấn đề gì không? Nếu không còn gì nữa thì mời đi cho, đừng làm phiền bọn tôi uống trà”, Lâm Phi Anh nhấp một hớp trà lạnh nhạt nói.

Mọi người vô cùng tức giận, thế nhưng lại không thể làm gì với Lâm Phi Anh.

“Nếu các vị đã muốn tiếp tục thưởng thức trà thì được thôi, tôi không làm phiền nữa, nhưng Lâm Phi Anh, có một câu tôi muốn tặng cho ông”.

“Mời nói”, Lâm Phi Anh nói.

“Đừng vui mừng quá sớm, người ở Giang Thành đó không đơn giản như ông nghĩ đâu”, Lâm Côn Luân hừ một tiếng nói, sau đó đi ra ngoài.

Lâm Phi Anh híp mắt nhìn theo, không nói gì.

Những người ở Anh Các bật cười, có người cười cợt, có người mắng nhiếc, ai nấy cũng tỏ ra khinh thường.

“Đám vô dụng ở Tề Các thật mất mặt, cứ nghĩ ai cũng vô dụng giống họ. Chỉ một thần y Lâm thôi mà nghĩ chúng ta không thể giải quyết được sao?”

“E là họ không biết, bây giờ thần y Lâm không chừng đã chết rồi”.

“Loại bỏ được thần y Lâm, các chủ chúng ta đã cứu gia tộc thoát khỏi tai họa lớn, địa vị của Anh Các trong gia tộc cũng sẽ tăng lên. Đến lúc đó, xem tên Lâm Côn Luân này còn dám đến trước mặt Anh Các chúng ta kêu gào nữa không”.

“E là đến lúc đó ông ta phải đến tìm các chủ của chúng ta nịnh nọt các kiểu”.

“Ha ha ha…”

Mọi người bật cười thành tiếng.

Lâm Phi Anh cũng nhếch môi cười, trong mắt đầy vẻ bình tĩnh và tự tin.

Thật ra ông ta cũng đã chuẩn bị hai phương án, Thương Minh và đại hội đều phái người đi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...