Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 4343
Chương 4343
Không một ai có thể chặn lại được. Người đàn ông hết hồn, thầm nhủ “hỏng bét”
Nhưng anh ta cũng không hề lùi lại, chỉ gầm lên và đỡ đòn. Anh ta cũng tung ra một đòn phản kháng. Chỉ đang tiếc cú đấm của anh ta không là gì.
Rầm! Hai cú đấm va chạm phát ra luồng sức mạnh kinh người. Mặt đất dưới chân người đàn ông nổ tung, những đường nứt lan ra bốn phía. Cây cối ở phía xa nghiêng ngả, mặt biển bỗng nổi sóng dữ.
Những người có mặt hết hồn. Những người không có võ như Mã Hải, Tống Kinh đều ngã ra đất, trầy trật chân tay. Lâm Chính vẫn đứng im tại chỗ. Người đàn ông kia đã bị đấm ngã, lăn mấy chục vòng mới chịu dừng lại.
Bàn tay khi nãy va chạm với Lâm Chính đã bị gãy, xương lòi cả ra ngoài?
“Cái gì?”
“Thua…rồi sao?”
Người của làng chài trố tròn mắt. Nhân vật như thần linh đó của làng chài đã bị đánh bại rồi? Người dân làng chài đồng loạt vứt bỏ vũ khí, quỳ xuống đất và giơ hai tay lên.
“Đầu hàng rồi…”
“Chúng tôi nhận thua, đừng làm hại chúng tôi”.
Bọn họ run rẩy nói. Lâm Chính mặc kệ họ, chỉ nhìn người đàn ông. Người này chật vật bò dậy. Thế nhưng khi anh ta vừa đứng lên thì Lâm Chính đã đạp cho người đàn ông một phát nữa và ghì anh ta xuống.
“Cậu định làm gì? Tôi…cảnh cáo cậu, đừng có làm loạn”, người đàn ông vội vàng hét lên.
“Người đâu?”, Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
“Người nào, tôi không biết”.
“Còn giả vờ à?”, Lâm Chính lấy một cây sào đâm cá lên nhắm thẳng vào hai mắt người đàn ông.
Người đàn ông lập tức tỉnh lại, gào lên: “Tôi thật sự không biết…chắc chắn…cậu nhầm rồi”.
“Anh đã không nói thì tôi sẽ tự đi tìm. Có điều trước đó, chắc là anh nên nói lời tạm biệt với thế giới này đi”, Lâm Chính lạnh giọng, định giải quyết người đàn ông.
Đúng lúc này có tiếng hét vang lên: “Dừng tay”.
Lâm Chính khựng người, quay qua nhìn. Một người đàn ông trung niên dẫn theo một đám người chạy tới.
“Dừng tay. Người của cậu ở phía sau, vẫn đang được tiếp đãi rất tốt. Bọn họ đều bình an vô sự cả. Cậu tha cho người này đi” người đàn ông trung niên vội nói.
“Hả?”, người đàn ông dưới đất trố tròn mắt khi nghe thấy vậy: “Cái gì? Trưởng thôn, ông bắt người của cậu ta sao?”
“Cậu Chiêm, thật sự là xin lỗi…chúng tôi cũng vì chút tiền mà thôi…”, người đàn ông trung niên đáp lại.
“Các người…khốn nạn…toàn là họa do các người gây ra thôi”, người đàn ông tức giận quát.
“Cậu Chiêm, chúng tôi cũng vị muốn tốt cho ông cụ thôi mà”, trưởng thôn vội giải thích.
Người đàn ông để râu vẫn tức lắm nhưng không nói gì nữa, chỉ quay qua trừng mắt với Lâm Chính: “Nghe đây, người này là trưởng thôn của làng chài. Người của cậu chắc bị ông ta bắt đi rồi, các người đòi người từ ông ta là được”.
“Đưa người của tôi ra đây”, Lâm Chính lạnh giọng.
“Mau đưa người ra”, trưởng thôn hô lên.
Một lúc sau, Tô Dư cũng nhân viên được đưa tới: “Chủ tịch Lâm”.
“Tốt quá rồi, chủ tịch Lâm tới cứu chúng ta rồi”, đám đông mừng rỡ chạy tới.
“Tô Dư, cô không sao chứ?”, Lâm Chính kiểm tra cho Tô Dư. Cô ta vẫn bình yên vô sự, không hề có vết thương trên người. Lâm Chính thở phào.
“Cảm ơn anh, chủ tịch Lâm”, Tô Dư mỉm cười, nhưng mặt vẫn tái nhợt. Có vẻ cô ta vẫn chưa hoàn hồn.