Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 4334
Chương 4334
Bá chủ đáng sợ như vậy mà lại nói chưa chắc là đối thủ của Lâm Chính?
Đùa gì chứ?
Long Hâm hơi chấn động, không suy nghĩ được gì.
Nếu vậy, mình có thể là đối thủ của thần y Lâm không?
“Thiên phó môn chủ, ông đừng nói lung tung! Cậu ta mới bao nhiêu tuổi? Hơn nữa, cậu ta chỉ là một kẻ chơi đùa với kim may… sao cậu ta có thể là đối thủ của người đó… Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”, Long Hâm hoàn toàn không thể chấp nhận được.
“Ông Long, ông đang nghi ngờ nhân cách của tôi sao? Vô duyên vô cớ tôi gạt ông làm gì? Ngoài ra, cái gì mà kẻ chơi đùa với kim may? Thần y Lâm là một y võ rất mạnh, cậu ấy cũng là đối tượng trọng điểm mà Tử Huyền Thiên chiêu mộ, xin ông hãy tôn trọng, chú ý lời ông nói!”, Thiên Diệp hơi tức giận, hùng hồn quát.
Long Hâm ngẩn ra, không biết nên trả lời thế nào.
Lâm Chính không muốn kéo Tử Huyền Thiên vào chuyện này, bèn lên tiếng: “Thiên phó chưởng môn, ông ra phòng khách nghỉ ngơi một lát, tối lại tôi sẽ nói Mã Hải dẫn ông đi dạo một vòng. Chỗ tôi có chút việc riêng cần xử lý, lát nữa sẽ tiếp đãi ông sau, ông thấy được không?”.
“Được, tôi không quấy rầy cậu nữa. Nhưng thần y Lâm, nếu cậu gặp phải rắc rối gì thì hãy nói với tôi, Tử Huyền Thiên chúng tôi đứng về phía cậu, dù người chọc giận cậu có là ai!”.
Thiên Diệp nhìn Long Hâm thật lâu, sau đó quay người rời đi.
Long Hâm có vẻ mặt vô cùng mất tự nhiên.
Thiên Diệp đang làm gì vậy?
Nịnh nọt bợ đỡ sao?
Hơi quá rồi nhỉ?
Ông ta là phó chưởng môn của Tử Huyền Thiên!
Có cần phải thế không?
Chẳng lẽ thực lực của thần y Lâm thật sự trác tuyệt phi phàm, đến nỗi Thiên Diệp cũng phải cúi đầu trước cậu ta?
Nghĩ đến đó, tim Long Hâm đập mạnh dữ dội.
“Được rồi, ông Long, nên xử lý chuyện của chúng ta thôi! Ông có thể ra tay rồi, nếu tôi thua dưới tay ông thì tùy ông xử lý”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Đây là mày nói đấy nhé!”, Long Giang Phong quát, sau đó ra tay trước.
Bốp!
Hắn vừa mới bước ra, Long Hâm đã tát mạnh vào mặt Long Giang Phong.
Long Giang Phong xoay tại chỗ một vòng, đầu choáng váng, trên gò má in rõ dấu tay đỏ chót.
“Bố… bố đánh con làm gì?”, Long Giang Phong ấm ức tột cùng.
“Con im miệng cho bố!”, Long Hâm mắng chửi, sau đó vội vàng cúi người trước Lâm Chính: “Thần y Lâm, vừa rồi… vừa rồi đã xúc phạm cậu, mong cậu đừng trách tội, Long Hâm… xin lỗi cậu…”.
“Sao? Không ra tay nữa à?”, Lâm Chính hỏi lại.
“Không dám… Không dám…”.
“Nếu đã không dám thì bảo con trai ông xin lỗi trước mặt mọi người đi, dùng danh nghĩa của đại hội”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Chuyện đó…”.
Long Hâm do dự.
Ông ta có thể co cũng có thể dãn.