Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 432
Chương 432
Những người khác của nhà họ Tô và lãnh đạo của tập đoàn đồng loạt đứng dậy, tiến tới.
“Chủ tịch Lâm đ ến rồi sao?”.
“Chủ tịch Lâm vất vả rồi!”.
“Nào nào nào, Chủ tịch Lâm, cậu ngồi bên này đi!”.
Mọi người nhiệt tình chào hỏi, nhất là Tô Bắc, Tô Trân, chỉ muốn dán lên người Chủ tịch Lâm.
Đây là nhân vật làm mưa làm gió ở Giang Thành!
Tô Nhu cũng tiến lên, nhưng bị đám đông chặn ở bên ngoài, quả thật rất bất lực.
“Được rồi các vị, xin mời về lại vị trí của mình đi. Thời gian của tôi có hạn, chúng ta vẫn nên bắt đầu cuộc họp nhanh đi thôi!”.
Chủ tịch Lâm ngồi vào vị trí, nở nụ cười mỉm, nói.
Anh không cởi mũ ra, vẫn chỉ để lộ nửa khuôn mặt như trước.
Tuy rất ngầu, nhưng tất cả mọi người đều vô cùng mong chờ anh có thể cởi mũ xuống, xem xem Chủ tịch Lâm bí ẩn trong truyền thuyết này có dáng vẻ thế nào.
Đúng lúc đó, cốc cốc cốc…
Tiếng gõ cửa lại vang lên.
“Mời vào!”, Tô Nhu lên tiếng.
Một bóng người lưng còng được Tô Cối dìu đi vào.
Tô Nhu thấy vậy, kinh ngạc biến sắc.
“Bà… nội?”.
Lâm Chính biết bà cụ Tô sẽ cuất hiện nhưng không ngờ bà cụ lại nóng ruột như vậy. Buổi họp còn chưa bắt đầu mà bà ta đã có mặt rồi.
“Bà!”
“Bà Tô!”, mọi người có phần bất ngờ.
“Mẹ, mẹ không trong viện nghỉ ngơi, tới đây làm gì chứ? Sức khỏe của mẹ mới vừa tốt lên chút, đừng có cố mà”, Tô Trân biết mà vẫn đứng dậy hỏi với vẻ quan tâm.
“Yên tâm. Có A Cối cạnh mẹ, không sao. Nghe nói hôm nay tổ chức buổi họp quan trọng. Bà già này ở trong bệnh viện lâu thấy chán quá nên tới nghe. Mọi người cứ mặc kệ tôi đi, không cần bận tâm. Bà già này ngồi nghe thôi, không có ý gì khác”, bà cụ Tô vừa cười vừa nói.
Làm gì có chuyện chỉ nghe thôi! Rõ ràng là sẽ có rất nhiều thông tin cơ mật được tiết lộ mà. Nhưng do thân phận của bà cụ nên không ai dám tỏ ra bất mãn.
Sắc mặt Tô Nhu không được tự nhiên cho lắm. Nhưng lúc này cô cũng không thể làm gì được.
“Nếu đã như vậy thì Tiểu Vương, đi rót nước cho bà đi”.
“Dạ”, cô thư ký chạy ra ngoài.
“Bắt đầu buổi họp thôi”, Tô Nhu lên tiếng sau đó nhìn chủ tịch Lâm và mỉm cười: “Chủ tịch Lâm, sếp Mã, trước mặt mọi người là phương án hợp đồng tôi đề xuất. Mời mọi người xem”.
Buổi họp chính thức bắt đầu. Lâm Chính gật đầu, cầm hợp đồng lên xem. Một lúc sau, không đợi Lâm Chính lên tiếng thì sắc mặt Mã Hải đã tối đi vài phần.
“Thế này là thế nào? Vừa mở miệng đã đòi một trăm triệu tệ! Hạng mục này cùng lắm là sáu mươi triệu tệ thôi. Còn bốn mươi triệu tệ các người định làm gì? Các người coi tập đoàn Dương Hoa chúng tôi là con cừu béo để thịt đấy hả?”, Mã Hải tức giận quát tháo.