Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 4117
Chương 4117
Quên cả hít thở!
Tim cũng ngừng đập!
Giờ phút này, dường như mây cũng ngừng bay, gió cũng ngừng thổi…
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào một người.
Lâm Chính!
Anh vẫn yên lặng đứng trước mặt Chấn Hám Sơn như vậy.
Cả người anh không có một vết thương nào, ánh mắt bình thản nhìn đối phương, những mảnh vụn kiếm màu đen rơi lả tả từ tay anh xuống đất, phát ra âm thanh trong trẻo vui tai.
Âm thanh này đã kéo mọi người ra khỏi sự kinh ngạc…
Nhưng không ai lên tiếng.
Bởi vì lúc này, bọn họ đã không biết nên dùng từ ngữ gì để diễn tả suy nghĩ trong lòng mình.
Chấn Hám Sơn cũng vậy.
Ông ta sửng sốt nhìn Lâm Chính, một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Cuối cùng…
“Tôi đã thua!”.
Chấn Hám Sơn thở hắt ra, nở nụ cười chua chát.
“Cứ thế nhận thua sao?”.
“Không phá được cơ thể võ thần của cậu thì tôi không bao giờ có khả năng thắng được. Huống hồ, những gì cậu có không chỉ là cơ thể võ thần”, Chấn Hám Sơn nhỏ giọng đáp.
“Tuy kiếm của ông đã bị hủy, nhưng ông đừng nghĩ quẩn, Chấn Hám Sơn, tôi vẫn chưa muốn giết ông”, Lâm Chính bình thản nói.
“Cậu yên tâm, tuy nói kiếm hủy người vong, nhưng tôi vẫn chưa đến mức ngu ngốc như vậy! Thắng chính là thắng, thua chính là thua, hôm nay thua thì tiếp tục cố gắng tu luyện, rồi giành lại chiến thắng là được!”.
“Suy nghĩ của ông thoáng đấy, nhưng bây giờ xử lý thế nào không phải do các ông quyết định. Tôi không giết ông không có nghĩa là chuyện này cứ thế bỏ qua”.
Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, bình thản nói: “Tôi đã nói rồi, tôi đến đây là để đòi lại công bằng cho đồ đệ của tôi, chứ không phải đại khai sát giới. Nhưng nếu người của Tử Huyền Thiên các ông ức hiếp người quá đáng, thì Lâm Chính tôi cũng không ngại trở mặt thành thù với các ông. Có lẽ tôi không san bằng được Tử Huyền Thiên, nhưng muốn khiến Tử Huyền Thiên máu chảy thành sông, sinh linh đồ thán, thì tôi vẫn làm được”.
Chấn Hám Sơn nghe thấy thế liền biến sắc.
Anh nói rất lưu loát, còn mang theo giọng điệu uy hiếp.
“Cậu Lâm, cậu cứ bình tĩnh, để tôi bàn bạc chuyện này với Vi tổng chấp sự đã”, Chấn Hám Sơn vội nói.
“Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn, tôi chỉ cho các ông nửa tiếng! Nếu sau nửa tiếng các ông không cho tôi câu trả lời, thì tôi sẽ phế đám đệ tử đã bức hại đồ đệ tôi trước, sau đó đánh thẳng tới điện chưởng môn, tìm chưởng môn của các ông nói lý!”, Lâm Chính hừ mũi nói.
“Đừng đừng đừng! Cậu Lâm, cậu cứ bình tĩnh, để tôi và các vị đại nhân bàn bạc đối sách”.
Chấn Hám Sơn kêu lên, sau đó chạy về đằng kia.
Sau khi mở mang tầm mắt về thực lực khủng khiếp của Lâm Chính, Chấn Hám Sơn đã không dám coi thường anh nữa, thái độ cũng nghiêm túc hơn trước đó rất nhiều.
“Chấn đại nhân, ông nói những gì với cậu ta vậy?”.