Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 4042
Chương 4042
Đám đệ tử thất kinh. Sắc mặt của Tam tôn trưởng trông vô cùng khó coi.
“Tôn trưởng thật sự định tặng những thứ này cho Lâm Chính à?”, người này vội vàng nói.
“Sợ gì? Lâm Chính chắc chắn sẽ chết trong tay A Nhàn, một khi cậu ta chết thì những thứ này chẳng phải lại thuộc về chúng ta sao? Chẳng qua là bắt cậu ta lên để hòa hoãn thôi”, Tam tôn trưởng nói bằng vẻ vô cảm.
“Nhưng nếu Lâm Chính đánh bại A Nhàn thì sao?”, người này nói.
“Không thể nào!”, Tam tôn trưởng hừ giọng: “Nhìn bộ dạng của cậu ta kìa, thở còn không ra hơi thì đấu lại kiểu gì”.
“Ngũ tôn trưởng, độc tố trong người cậu ta thế nào rồi?”, Tứ tôn trưởng khẽ hỏi.
“Đã ngấm vào xương rồi, giờ có chữa cũng khó vô cùng. Nếu giờ còn vận động chân khí nữa thì đến cả thần tiên cũng không cứu được”, Ngũ tôn trưởng nói.
Tam tôn trưởng nghe thấy vậy thì gật đầu hài lòng: “Lâm Chính, chiến đấu đi, những thứ này đều thưởng cho cậu”.
“Được”, Lâm Chính mỉm cười, quay người đi về phía A Nhàn.
“Khụ khụ…”, anh bước tới, vẫn ho khù khụ và thở hổn hển.
Lúc này, cả hiện trưởng vô cùng im lặng. Vô số cặp mắt trợn tròn nhìn Lâm Chính. A Nhàn cũng không dám tin.
“Tên què quặt này muốn chiến đấu với tôi sao?”
Trạng thái của Lâm Chính hiện tại như thế nào thì tất cả mọi người đều biết. Mặt anh trắng bệch, trán đổ mồ hôi, huyết khí không đủ…Người như vậy có thể đấu được với A Nhàn không?
Vậy khác gì là khó hơn lên trời?
“Tam tôn trưởng, ý của ông là gì?”
Chấn Hám Sơn bước ra chất vấn: “Cử cậu ta và đệ tử của Tử Huyền Thiên đấu sau sao? Sao thế, có phải là thiên cung Trường Sinh quá khinh thường chúng tôi không?”
“Ông Chấn, cử ai ra mặt là chuyện của tôi. Ông chỉ cần cho người tấn công cậu ta là được. Nếu Tử Huyền Thiên không dám đấu thì rời khỏi đây cũng được”, Tam tôn trưởng thản nhiên đáp lại.
“Cái gì? Ông tưởng rằng Tử Huyền Thiên sợ ông sao?”
“Một tên bị bệnh e rằng A Nhàn hắt xì một cái thì cậu ta đã chết rồi cũng nên”.
“Giết loại người này chỉ làm bẩn tay Tử Huyền Thiên mà thôi”, người của Tử Huyền Thiên không ngừng chửi rủa. Họ tỏ ra tức giận. Chấn Hám Sơn cũng tức lắm, nhưng ông ta nhạy cảm cảm nhận được điều gì đó không ổn mà không biết đó là điều gì.
Đối phương không phải là kẻ ngốc, chẳng có lý do gì lại cử một kẻ què quặt lên võ đài cả. Chắc chắn là phải có mưu đồ gì đó ở đây.
“Sư phụ, đối thủ của con là người này sao?”, A Nhàn quay lại hỏ Chấn Hám Sơn.
“Đúng vậy, con có thể đối phó được nhỉ!”, Chấn Hám Sơn đáp lại.
“Đây khác gì sỉ nhục người khác. Kêu một tên què quặt đánh nhau với con? Là đang khinh thường con hay gì vậy?”, A Nhàn tức lắm, cô ta bặm môi: “Con có thể giết chết anh ta không?”
“Không được”, Chấn Hám Sơn trầm giọng: “Chúng ta đấu võ, nếu giết người thì thiên cung Trường Sơn sẽ gây khó dễ, tới khi đó kế hoạch của chúng ta sẽ thất bại mất. Con chỉ cần đánh bại cậu ra, không được đánh chết”.
“Nhưng…”
“Được rồi A Nhàn, đừng nói nhiều nữa, đánh phế tứ chi của cậu ta đi”, Chấn Hám Sơn nghiêm túc nói.