Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 3990
Chương 3990
Tử Diễu nghe thấy vậy thì suy nghĩ và gật đầu: “Anh nói có lý! Được! Nếu đã vậy thì tôi sẽ ở lại xem, nhưng hi vọng là nó sẽ không quá vô vị”.
Nói xong cô ta đi tới bên cạnh một cây đào và chờ đợi. Cô gái đứng đó, xinh đẹp như tiên tử giáng trần.
Các đệ tử khác không dám tiếp cận, chỉ lẳng lặng nhìn từ xa. Từ Tài Quang đang định bước tới nói gì đó thì lúc này đã có tiếng hô vang lên trên đài Y Thánh.
“Ngũ tôn trưởng đã tới”.
Tất cả các đệ tử đều quay qua nhìn. Một loạt những người đệ tử mặc áo màu trắng bước vào đài Y Thánh.
Đi đầu chính là Ngũ tôn trưởng, người đã châm cứu lúc ban đầu cho Lâm Chính.
“Bái kiến Ngũ tôn trưởng”.
“Bái kiến Ngũ Tôn Trưởng”.
Tất cả các đệ tử đều quỳ xuống, hành lễ với Ngũ tôn trưởng, đến cả Tử Diễu cũng vậy. Người phụ nữ với vẻ mặt vô cảm dẫn đoàn đệ tử tới trước một bức tượng cực lớn ở đài Y Thánh và ngồi xuống.
Bên dưới bức tượng có xếp bàn ghế cho các vị tôn trưởng ngồi.
“Đứng dậy cả đi”, bà ta lên tiếng.
“Tạ ơn Ngũ tôn trưởng”.
Tiếng hô vang lên, tất cả đồng loạt đứng dậy. Cả hiện trưởng lại trở nên ồn ào. Bà ta đột nhiên lên tiếng: “Tòan bộ đệ tử, ngồi thành hình tròn, không được lên tiếng, không được quấy nhiễu, rõ chưa?”
Dứt lời, tất cả các đệ tử đều ngồi xuống cạnh đài Y Thánh, họ im lặng như một bức tượng. Y đấu sinh tử vừa tôn nghiêm vừa thần thánh, không ai được phá vỡ quy tắc đó. Nếu không hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
“Thời gian tới chưa?”, người phụ nữ liếc nhìn người đệ tử bên cạnh và hỏi.
“Bẩm tôn trưởng, còn 5 phút nữa là tới rồi”, người đệ tử đáp.
“5 phút sao, đệ tử cửa trận đấu lần này đâu?”, người phụ nữ hỏi.
“Đệ tử ở đây”, Tiết Tường lập tức bước tới trung tâm của đài Y Thánh.
“Còn Lâm Chính?”, người phụ nữ hỏi.
Đám đông nhìn nhau nhưng không thấy bóng dáng Lâm Chính đâu.
“Có khi nào không dám tới không?”
“Có lẽ là vậy rồi”.
Có người khẽ cười. Đúng lúc này, ngay vị trí lối vào vang lên một giọng nói: “Lâm Chính ở đây”.
Anh đã tới.
Trong nhà lao u ám.
Liễu Như Thi bất lực nằm trên đất.
Vết thương trên người cô ấy không được xử lý kịp thời, trong nhà lao lại u ám ẩm thấp, vi khuẩn sinh sôi, cô ấy đã bị nhiễm bệnh cũng không có gì lạ.
Trong sự đói rét khốn khổ, cô ấy chỉ có thể run rẩy nằm co trong góc.
Mấy con chuột không sợ người chạy tới chạy lui ở xung quanh, dường như đã quen với người ở trong nhà lao này.
“Có thể… cho tôi ly nước không?”.
Cuối cùng, Liễu Như Thi không chịu nổi nữa ngẩng đầu lên, yếu ớt gọi cai ngục ở ngoài nhà giam.