Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 3941
Chương 3941
Nhưng có một điểm khác trước đó là những hoa văn trên người anh bỗng xuất hiện thêm rất nhiều. Những hình vẽ này cử động trông vô cùng quỷ dị khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.
Hơn nữa…khí tức của anh cũng mạnh hơn rất nhiều…
“Đây rốt cuộc là công pháp gì vậy?”, thủ lĩnh tuyệt phạt sững sờ.
“Tôi nói rồi, đây là cấm thuật, mặc dù tôi chỉ có thể dùng một lần”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn, đôi mắt màu vàng lướt nhìn đám đông một lượt.
“Khốn nạn”, người của tuyệt phạt gầm lên, lao lên với vẻ không cam tâm. Thế nhưng khi người này vừa giơ thiết lệnh lên định chém về phía Lâm Chính thì…
Rầm! Lâm Chính đã đấm vào vai đối phương. Trong nháy mắt, vai của người này nát bét, máu bắn tung tóe.
“Sư đệ”.
“Sức mạnh của anh ta đã gia tăng hơn trước nhiều rồi”.
“Có lẽ chúng ta không phải là đối thủ của anh ta nữa rồi, chắc là anh ta đã sắp đạt tới cảnh giới thiên nhân rồi…”
“Đại ca, vậy chúng ta phải làm sao?”, đám đông đồng loạt quay qua nhìn người thủ lĩnh.
“Sư muội đi trước đi, những người khác thì khống chế người này để sư muội có thời gian quay về đại hội báo cáo sự việc lên cho cấp trên”.
Người thủ lĩnh hét lớn và chỉ huy những người còn lại lao lên. Nhưng lần này sức mạnh của họ không đủ để đối phó với Lâm Chính.
Lâm Chính đạp mạnh chân.
Rầm! Mặt đất nứt ra. Khí tức bốc lên từ những khe nứt.
“Nhật Tự Đoạt Hồn! Thiết Lệnh Như Sơn!”, người thủ lĩnh gầm lên, dùng sức mạnh khủng khiếp nhất tấn công về phía Lâm Chính.
Lâm Chính đạp chân bay lên: “Đông Hoàng Hoàn Vũ”.
Anh gầm lên, nguồn sức mạnh cứ thể đổ ập lên người thủ lĩnh. Lúc này khói bụi bay mịt mù, cả không gian như rung chuyển.
Cốc chủ cũng bị đánh bật ra, ngã rầm xuống đất. Lâm Chính và người thủ lĩnh dừng lại.
Những người tuyệt phạt khác cũng trố tròn mắt. Bọn họ không biết ai thắng ai thua, chỉ tò mò nhìn về phía trước.
Thế nhưng một giây sau.
Cạch! Thiết lệnh trong tay người thủ lĩnh đột nhiên bị gãy làm hai và rơi xuống đất…
“Hự…”, thủ lĩnh tuyệt phạt run rẩy, miệng nôn ra máu, loạng choạng.
Đợi đến khi người này quay lại thì đám đông mới phát hiện ra cả người hắn đầy vết thương, vùng ngực bị một dấu chưởng ghim sâu, hõm lại, máu chảy ròng ròng.
“Đại ca”, đám đông hét lên.
“Mau bảo sư muội đi đi”, thủ lĩnh tuyệt phạt gầm lên. Hắn vẫn chưa chịu từ bỏ, cầm thiết lệnh bị gãy lên và lao về phía Lâm Chính.
Thế nhưng một giây sau…
Vụt! Lâm Chính đâm xuyên tay qua ngực của hắn, móc tim của hắn ra. Người thủ lĩnh khựng người, trố tròn mắt nhìn Lâm Chính và từ từ buông thõng tay xuống. Máu tươi chảy ròng ròng xuống đất.