Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 3895
Chương 3895
Ông Hầu nhìn thấy lập tức kinh hãi trong lòng, đanh giọng nói: “Hóa ra là cốc chủ đại nhân! Sao nào? Hồng Nhan Cốc các bà có ý gì? Tại sao lại bao vây chúng tôi?”.
Ông Hầu cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Theo lý mà nói, cốc chủ Hồng Nhan Cốc giết thần y Lâm xong, cướp được lợi ích thì nên rời đi từ lâu mới phải chứ.
Tại sao lại bao vây bọn họ như vậy?
Hơn nữa, nhìn vẻ mặt cốc chủ Hồng Nhan Cốc vô cùng tức giận, dường như chỉ muốn băm vằm người bên phía ông ta.
Chuyện này là sao?
Lẽ nào…
Ông Hầu đoán được một chút, nhưng lại không dám tin.
Dù sao điều này cũng quá hoang đường.
“Bao vây? Hừ, đừng làm bộ làm tịch nữa! Phong chủ của các ông đâu? Gọi ông ta đến gặp tôi! Loại nhãi nhép như ông vẫn chưa xứng nói chuyện với tôi!”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc lạnh lùng quát.
Ông Hầu biến sắc, khàn giọng nói: “Cốc chủ, chúng tôi không hề có ác ý với Hồng Nhan Cốc các bà, chúng tôi đến đây cũng là vì thần y Lâm, chỉ vừa khéo đi qua đây chứ không có ý gì khác, mong cốc chủ đừng hiểu lầm”.
Nhưng dù ông Hầu đã hạ giọng, thì cốc chủ Hồng Nhan Cốc vẫn phớt lờ.
“Xem ra phong chủ Cô Phong các ông định làm con rùa rụt đầu chứ gì? Được! Nếu đã như vậy, thì tôi sẽ giết đến khi phong chủ của các ông lăn ra đây nói chuyện mới thôi!”.
Dứt lời, cốc chủ Hồng Nhan Cốc liền vung tay lên: “Ra tay! Giết!”.
“Tuân lệnh!”.
Các cô gái mặc đồ đỏ tươi ở xung quanh đều bật cười, đồng loạt ùa về phía những người này.
“Ức hiếp người quá đáng mà!”.
Người của Cô Phong cũng nổi giận, khẽ gầm lên rồi xông tới đánh giết.
Hai bên đánh nhau dữ dội.
Tuy các cô gái mặc đồ đỏ không có nhiều người lắm, nhưng ai nấy đều mạnh đến đáng sợ. Bọn họ không dùng binh khí, mà dùng hai tay với những móng tay thon dài để chiến đấu.
Móng tay của bọn họ sắc bén như lưỡi đao, thân hình lại càng nhanh như gió, khó mà bắt được. Họ luồn lách giữa đám người Cô Phong, móng tay cào cấu khắp nơi, xé toạc lồng ngực của mấy người, máu tươi tung tóe.
Khi máu tươi bắn lên mặt họ, vẻ mặt bọn họ sẽ trở nên vô cùng hưng phấn, có người còn kích động đến mức toàn thân co giật, dường như vô cùng thỏa mãn.
Chẳng mấy chốc, phía Cô Phong đã có gần trăm người ngã xuống.
Còn phía Hồng Nhan Cốc chỉ có mấy người bị thương.
Hơn nữa, những người bị thương lại càng kích động hơn, hăng máu hơn. Tuy bị thương nhưng họ hoàn toàn không thấy đau, dường như trời sinh đã không cảm nhận được đau đớn.
“Rốt cuộc đây là cái quái gì vậy? Bám riết không tha!”.
Nhìn những cô gái áo đỏ vừa giết chóc vừa hú hét giữa đám người, sắc mặt Nguyên Kim Thạch tái mét, nghiến răng chửi rủa.