Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 3893
Chương 3893
Vốn dĩ giờ này mọi người đang ngủ ở nhà, nhưng lại bị một cuộc điện thoại của Tống Kinh dựng dậy, nhanh chóng đến sơn trang Tuệ Nguyên sắp xếp hiện trường.
Thời gian gấp gáp, hơn nữa lại sắp xếp hiện trường như vậy khiến bọn họ sứt đầu mẻ trán.
Nhưng tất cả đều tràn ngập cảm giác quỷ dị và khó hiểu.
Đây là quay phim sao?
Nhìn có vẻ không giống lắm…
Bọn họ đều không hiểu gì.
Nhưng bọn họ không biết hỏi ai, bởi vì tất cả mọi người trong đoàn làm phim đều không biết là có chuyện gì.
Bọn họ nhanh chóng được đưa vào trong sơn trang, xuống dưới tầng hầm.
Lúc này, cả sơn trang không một bóng người.
Mặc dù đèn đuốc sáng trưng.
Chỉ có rất nhiều thi thể đang nằm dưới đất.
Két!
Đúng lúc này, bên ngoài sơn trang lại vang lên rất nhiều tiếng xe phanh gấp.
Sau đó vô số người xuống xe, vội vàng chạy vào trong sơn trang.
Trong đó có Đại trưởng lão của Cô Phong là ông Hầu, trang chủ Nguyên Kim Thạch của sơn trang Kim Thạch, tông chủ Bằng Vạn Lý của Bằng Tông.
Bọn họ đi rất vội vã, không dám chậm trễ.
Lúc lại gần sơn trang, Nguyên Kim Thạch liền nhíu mày.
“Mùi máu nồng quá… Xem ra chúng ta đến hơi muộn rồi!”.
“Vào trong xem sao”, ông Hầu trầm giọng quát.
Mọi người lập tức vào trong.
Cổng sơn trang tan tành nát vụn, khắp nơi đều có dấu vết đánh nhau, dưới đất còn có mấy thi thể không lành lặn, đã không còn mặt mũi.
Mọi người giật mình kinh hãi, vội chạy vào trong.
“Mau tìm tung tích của thần y Lâm và cốc chủ Hồng Nhan Cốc cho tôi! Sống phải thấy người chết phải thấy xác!”, ông Hầu quát lớn.
“Rõ!”.
Bọn họ lập tức hành động.
Nhưng chạy cả một vòng vẫn không thấy người nào, ngoài các thi thể dưới đất thì không thấy bất cứ thứ gì hình người…
“Ông Hầu, bên này không có ai!”.
“Ông Hầu, bên này cũng không có ai!”.
“Ông Hầu, chúng tôi không thấy người của Dương Hoa và Hồng Nhan Cốc!”.
“Hình như bọn họ đã đi rồi…”
Tiếng báo cáo vang lên không dứt.
Sắc mặt mọi người trở nên khó coi.
“Sao có thể chứ? Xe của thần y Lâm vẫn đỗ ở ngoài! Chắc chắn bọn họ vẫn còn ở đây! Tìm thật kĩ cho tôi!”, Nguyên Kim Thạch nói.