Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 3890
Chương 3890
Nhưng người đàn ông lại túm lấy góc áo Tần Bách Tùng.
“Ông Tần, khoan đã…”, anh ta yếu ớt kêu lên.
“Còn chuyện gì sao?”, Tần Bách Tùng hỏi.
“Ừm… tôi muốn biết, thần y Lâm… định đối phó với người phụ nữ kia thế nào?”.
“Tôi cũng không rõ”, Tần Bách Tùng lắc đầu, suy nghĩ một lát: “Nhưng theo tôi nghe được, hình như thầy… không định đối phó với mỗi cốc chủ Hồng Nhan Cốc”.
“Vậy anh ta…”
“Bất cứ kẻ nào tiến vào Giang Thành mà có mưu đồ bất chính, thì chắc là… thầy đều không tha”, Tần Bách Tùng nói.
Công viên Giang Thành.
Một ông lão mặc Đường trang, tay cầm Phật châu, đang đứng ở ven hồ, lặng lẽ nhìn ánh trăng soi xuống mặt hồ, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Mấy bóng dáng lại gần.
“Ông Hầu có nhã hứng quá, mưa bão sắp ập đến mà ông vẫn còn tâm trí ngắm trăng bên hồ, tôi xin phục ông!”.
Một người đàn ông để đầu trọc, râu quai nón, mỉm cười đi tới. Tuy lời nói có ý đùa giỡn, nhưng hành vi cử chỉ rất có quy củ, không dám tùy ý mạo phạm.
“Giang Thành ồn ào quá, tôi là người không thích ồn ào, hiếm khi tìm được một nơi thanh tịnh thế này, để tôi ở đây một lát nữa đi”, ông lão tên là ông Hầu hơi ngước lên, bình tĩnh nói.
“Ông Hầu, chúng tôi cũng muốn để ông ở đây thêm, nhưng có người không cho”, người kia bất đắc dĩ nói.
“Ai?”, ông Hầu quay lại hỏi.
“Theo tin tức nhận được, hai ngày nay có không ít nhân vật có máu mặt và thế lực đến Giang Thành! Bang Kinh Đào, Tuyệt Mệnh Cốc, sơn trang Liên Nhạc đều có người đến, thậm chí… ngay cả Trúc Lâm đã lâu không lộ diện cũng phái người đến. Giang Thành bề ngoài thì phẳng lặng, nhưng thực ra sóng ngầm cuồn cuộn”, gã trọc đầu cười nói.
“Xem ra có rất nhiều người nhòm ngó đến thuật trường sinh của cốc chủ Hồng Nhan Cốc và y thuật tuyệt thế của thần y Lâm, nhưng dù là ai, dám đối đầu với Cô Phong tôi thì chỉ có đường chết”, ông Hầu bình thản nói: “Trang chủ Nguyên Kim Thạch, lần này sơn trang Kim Thạch các cậu cũng phái không ít cao thủ đến, cậu hãy phụ trách chuyện này đi”.
“Ông định giải quyết hết những người này sao?”, gã trọc đầu cũng chính là trang chủ Nguyên Kim Thạch của sơn trang Kim Thạch hỏi.
“Đương nhiên”, ông Hầu khàn giọng nói: “Phong chủ rất coi trọng chuyện này, nên phái hết đại diện của 13 thế lực siêu cấp thuộc liên minh Cô Phong đến. Cậu có biết điều này có nghĩa là gì không? Nghĩa là chuyện này không được xảy ra bất cứ sơ suất gì, nếu không chúng ta sẽ khó mà ăn nói với phong chủ”.
“Tôi hiểu”.
Nguyên Kim Thạch gật đầu, chần chừ một lát: “Nhưng mà ông Hầu, một mình sơn trang Kim Thạch chúng tôi e là không đối phó được nhiều người như vậy, hơn nữa tôi cũng không dám dây vào Trúc Lâm…”
“Tôi sẽ bảo Bằng Tông và đại diện của mấy thế lực khác phối hợp với các cậu. Lúc cần thiết, tôi cũng sẽ ra tay giúp đỡ. Về phần Trúc Lâm… thì không cần lo lắng. Tôi sẽ báo ngay với phía Cô Phong, bảo phong chủ Cô Phong phái cường giả đối phó, cậu không cần lo”, ông Hầu nói.
“Thế thì tốt quá”, Nguyên Kim Thạch cười lớn.
Nhưng đúng lúc này, một bóng dáng vội vã chạy tới.