Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 3649
Chương 3649
Lâm Chính chỉ cảm thấy năm ngón tay của mình như muốn vỡ vụn, anh lùi lại mấy bước, suýt nữa thì ngã nhào xuống đất.
Khi anh đứng vững thì chiến mã cũng giết tới, vó sắt đáng sợ đạp về phía anh…
Ầm!
Sức phá hoại khủng khiếp như bom nổ tỏa ra từ vó sắt kia.
Lâm Chính bị chấn động ngã nhào xuống đất, hai cánh tay run rẩy dữ dội, da thịt cũng rách toạc ra.
Thật là đáng sợ!
Lâm Chính dường như nín thở, trong lòng đã thầm muốn rút lui.
Tuy chưa được nửa tiếng, nhưng nếu cứ cố cầm cự thì không chừng sẽ bị mất mạng ở đây mất.
Anh vội vàng đứng dậy, chuẩn bị rút lui.
Nhưng vừa định nhấc chân liền phát hiện những quân cờ này lại bất động.
Lâm Chính hơi ngạc nhiên, bỗng dưng ý thức được gì đó, vội nhìn xung quanh, mới phát hiện mình đã thoát khỏi phạm vi bị chiếu tướng, bây giờ đã đứng ở vị trí vừa có thể tấn công vừa có thể phòng thủ.
Còn quân cờ của đối phương sau một lượt tấn công không giết được Lâm Chính thì cũng không tiếp tục đuổi theo tấn công nữa.
Cũng tức là anh vẫn còn cơ hội xả hơi.
“Nếu vậy tức là chỉ cần mình không bị chiếu tướng thì hoàn toàn có thời gian một phút để đọ sức, nếu đọ sức…”
Trong lòng Lâm Chính bỗng nảy ra một ý tưởng.
Một ý tưởng táo bạo.
Anh vội vàng lấy châm đâm vào người, đồng thời lấy đan dược luôn mang theo bên người ra, nhét vào miệng, sau đó bắt đầu lùi lại.
Bởi vì anh không bị hạn chế hành động, nên chỉ cần anh không qua sông thì có thể đi lại tùy ý.
Hơn nữa chỉ cần anh dừng lại, cho dù một hiệp, là đối phương có thể di chuyển.
Nhưng quân cờ của đối phương bị hạn chế, không thể đi lại tùy ý như Lâm Chính.
Nếu chúng muốn làm Lâm Chính bị thương thì phải từng bước lại gần anh.
Trước tiên Lâm Chính lùi đến góc, chờ Xe, Mã và Tốt ở hàng đầu tiên lại gần thì lập tức di chuyển đến góc đối diện chờ đợi.
Chờ khi tất cả Xe, Mã, Pháo ở đây đều lại gần thì dùng tới vu hồi, lùi đến gần sông.
Đương nhiên, loại vu hồi này không hề dễ dàng. Khi Lâm Chính lướt qua, những quân cờ này đều phát động tấn công mãnh liệt, mỗi lần tấn công đều dồn người ta vào chỗ chết. Nếu không phải Lâm Chính có tiên thiên cương khu và y thuật cao siêu chữa trị cơ thể, thì đã bị những quân cờ này giế t chết từ lâu rồi.
Anh thở phì phò lùi đến góc, vội vàng nhét một viên đan dược nữa vào miệng, rồi lại cắm châm bạc để ổn định vết thương.
Lúc này đã một tiếng trôi qua.
Lâm Chính nhìn về phía bên kia sông.
Ở đó vẫn còn một Mã một Pháo.
Không điều được hai quân cờ này lại đây thì anh không thể qua sông được.
Chỉ có điều một Mã một Pháo này hình như có ý, sống chết đứng sát quân Tướng, sừng sững bất động như Thái Sơn.