Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 3443
Chương 3443
“Còn có chuyện gì không?”
“Thánh Nữ đại nhân, tôi có một điều kiện”.
“Anh đang trả giá với tôi đấy à?”, Thánh Nữ hừ giọng.
“Cô không dám nhận lời sao?”
“Bỏ cái thói khích tướng của anh đi! Nói! Điều kiện gì?”
“Nếu tôi thắng Hoa Huyền thì cô hãy tuyên bố cô Hồng Du vô tội, đồng thời dùng những thứ tốt nhất để chữa trị cho cô ấy và không được truy cứu trách nhiệm nữa, kể cả những người đi cùng cô ấy vào cấm địa cũng vậy”, Lâm Chính nghiêm túc nói. Dứt lời, không ít người trong điện đường giật mình.
“Kỳ Lân, đến bản thân cậu còn khó lo nổi mà còn đi lo cho người khác à?”, một người phụ nữ tầm hơn 40 tuổi cười lạnh.
“Cô Hồng Du bị liên lụy nên mới gặp phải họa như thế. Sao tôi có thể khoanh tay đứng nhìn được? Mặc dù cuộc chiến này có thể tôi không thắng, nhưng nếu có thể giành một chút hi vọng thì đương nhiên tôi sẽ làm”, Lâm Chính nghiêm túc nói.
Rất nhiều người của Hồng Nhan Cốc sững sờ. Bọn họ nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh mà bỗng thấy tim đập mạnh. Thánh Nữ chau mày, cảm giác người đàn ông tên là Kỳ Lân này vô cùng tà ma.
Cô ta hừ giọng: “Được, tôi đồng ý với anh. Đợi anh thắng rồi thì tôi sẽ tuyên bố Hồng Du và những người đi cùng cô ấy vô tội. Nhưng điều kiện là anh phải thắng đã”.
Dứt lời, cô ta phất tay. Hoa Huyền hiểu ý, lập tức chắp tay: “Xin mời”.
Nhìn những vết thương trên người Lâm Chính, Hoa Huyền cảm thấy không nỡ. Cộng thêm việc vừa nãy Lâm Chính nhắc tới Hồng Du thì cô ta lại càng mất đi ý chí chiến đấu. Thế nhưng Thánh Nữ đại nhân đang ở ngay trước mặt. Cô ta chẳng còn lựa chọn nào khác.
“Mong cô giơ cao đánh khẽ”, Lâm Chính nói, sau đó bày ra một tư thế, cố làm ra vẻ rất đau đớn, khiến những người khác tưởng rằng anh bị thương thật. Hoa Huyền vốn định tấn công nhưng thấy bộ dạng của anh bèn khựng lại, khẽ chau mày.
“Hoa Huyền cô làm gì vậy? Tại sao còn chưa ra tay? Lẽ nào cô muốn tôi giúp?”, Thánh Nữ trầm giọng.
Hoa Huyền nghe thấy vậy thì bặm môi, miễn cưỡng tấn công. Đấu nhau với Hoa Huyền, Lâm Chính không thể dùng châm được vì sẽ lộ thân phận ngay. Thậm chí không được dùng cả những chiêu thức tối qua nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui, anh đành phái sử dụng công pháp của Đông Hoàng Giáo. Thế nhưng công pháp của Đông Hoàng Giáo rất tốn sức. Sức mạnh thể xác của anh đều dựa vào Lạc Linh Huyết và châm bạc. Không có hai thứ này hỗ trợ thì công pháp của anh cũng chẳng ra sao. Những cũ đấm và chưởng đánh sẽ đều thiếu đi uy lực.
Hoa Huyền không sử dụng hết sức mà đã khiến Lâm Chính cảm nhận được sức công phá rồi. Cô ta tung một chưởng về phía ngực của Lâm Chính.
Bụp! Lâm Chính vội vàng lùi về phía sau, cơ thể chao đảo.
“Anh không phải là đối thủ của tôi”.
Hoa Huyền nín thở, nói giọng khàn khàn: “Giờ anh quỳ xuống nhận tội với Thánh Nữ đi thì may ra còn sống”.
“Cô Hoa Huyền, những lời nói đó mà cô cũng tin sao?”, Lâm Chính bước tới.
“Nhưng với thực lực và những vết thương trên người anh thì anh không còn lựa chọn nào khác nữa rồi. Trừ khi anh chủ động nhận thua chứ anh không thắng nổi đâu”, Hoa Huyền lắc đầu.
“Chưa chắc”, Lâm Chính đanh mặt, bắt đầu tấn công Hoa Huyền.
Thế nhưng chiêu thức của anh có vẻ chẳng có tác dụng gì trước mặt cô ta. Đến ngay cả những người xung quanh đều cho rằng Kỳ Lân chẳng ra làm sao.
“Với thực lực này…mà có thể thoát được khỏi quái nhân sao?”
“Không thể nào!”