Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 34
Chương 34
Người Từ Phấn run lên.
“Lùi sang một bên!”, người đàn ông trung niên lại nói.
Từ Phấn chỉ có thể chỉ có thể cúi đầu lùi qua một bên: “Vâng, bố”.
Người đàn ông trung niên là con trai út của cụ Từ, nhưng lại có quyền lực tuyệt đối ở nhà họ Từ, ở cả Nam Thành ai cũng phải gọi ông ta một tiếng “chú Thiên”.
Ông ta nâng mắt kính trên mũi, không quan tâm đ ến Tô Cối, lễ phép hỏi: “Cụ Tần, tình huống của bố tôi sao rồi?”
“Nếu tôi đến muộn hơn chút nữa, e rằng chỉ có thể nhặt xác cho Từ Diệu Niên thôi, bây giờ bệnh tình của cụ đã được tôi ổn định lại rồi, trong vòng năm tiếng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sau năm tiếng… chỉ có thể nghe ý trời!”
“Cụ cũng không thể chữa khỏi sao?”, Từ Thiên ngạc nhiên.
Nếu không có một kim này thì tôi còn có lòng tin, nhưng kim này đã hoàn toàn làm rối loạn mạch tượng trên người Từ Diệu Niên, còn có thể sống được đã là kỳ tích rồi, muốn kéo ông ta về từ Quỷ Môn Quan, tôi không chắc chắn được”, Tần Bách Tùng thở dài.
Tất cả người nhà họ Từ đều kinh sợ, khi nhìn về phía Tô Cối, đều chỉ muốn ăn tươi nuốt sống ông ta.
Tô Cối sợ đến mức cả người không ngừng run rẩy.
“Nếu cụ ông thật sự xảy ra chuyện bất ngờ gì, Tô Cối, tôi cho phép ông mời luật sư, tôi sẽ truy cứu trách nhiệm của ông theo quy định của pháp luật, việc này ông yên tâm, nhưng tôi đảm bảo chắc chắn ông sẽ chết rất khó coi!”, Từ Thiên lạnh lùng nói.
Tầm quan trọng của cụ Từ với nhà họ Từ vô cùng rõ ràng.
Bây giờ nhà họ Từ còn có thể ngồi vững vị trí gia tộc đứng đầu Nam Thành đều vì cụ Từ còn sống, nếu cụ ta xảy chuyện ngoài ý muốn gì, nhà họ Từ chắc chắn sẽ gặp đả kích rất lớn.
Trước giờ chú Thiên của Nam Thành luôn nói lời giữ lời.
Nghe vậy, đầu óc Tô Cối trở nên trống rỗng, một lúc sau ông ta như nhớ ra điều gì đó, vội biện minh: “Cậu Từ, thật ra tôi… tôi… tôi vô tội, trách nhiệm này không thể đổ hết lên đầu tôi được…”
“Trách nhiệm không phải của ông chẳng lẽ của nhà họ Từ chúng tôi?”, Từ Phấn giận dữ nói.
Tô Cối nơm nớp lo sợ, đột nhiên như nghĩ đến điều gì, vội la lên: “Thật ra cháu rể của tôi mới là người phải chịu trách nhiệm cho chuyện này!”
“Cháu rể của ông?”
“Đúng đúng đúng, vốn dĩ tôi không biết cách châm một kim cuối cùng, đều là cháu rể tôi dạy tôi làm như thế”, Tô Cối vội nói: “Nếu nói đến trách nhiệm, mọi người nên tìm cậu ta mới đúng, tôi là vô tội!”
Nghe thấy lời này, người nhà họ Từ đều vô cùng tức giận.
Cậu Mã sửng sốt, thầm lẩm bẩm: “Lẽ nào là Lâm Chính?”
“Cậu ta cũng là bác sĩ Đông y à?”, Từ Thiên hỏi.
“Xem như là… thế đi!”, Tô Cối không chắc lắm.
“Gọi điện thoại cho nhà họ Tô, bảo đứa cháu rể kia lăn đến đây, nếu cụ ông xảy ra vấn đề, những người liên quan đừng hòng chạy thoát!”, Từ Thiên nghiêng đầu ra lệnh.
“Vâng”, người bên cạnh chạy đi.
Cậu Mã nghe vậy thì cong môi, không nói gì.
Có lẽ Lâm Chính kia quen Tần Bách Tùng, nhưng bây giờ nhà họ Từ muốn ra tay với anh, cậu Mã là anh ta cũng không có nghĩa vụ ra mặt.
“Lâm Chính, tự cầu phúc đi!”, cậu Mã cười thầm.
Tần Bách Tùng tỏ vẻ khó hiểu: “Các người làm gì vậy? Tôi cũng đâu có nói Từ Diệu Niên không cứu nổi”.
“Hả?”