Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 3349
Chương 3349
“Chào chủ tịch Lâm”, cả nhóm đồng loạt hô lên.
“Chủ tịch Lâm, lần đầu gặp mặt. Tôi là Lâm Hằng Chí”, người đi đầu điềm đạm nói.
“Lâm Hằng Chí? Các người tới đây tìm tôi có việc gì?”, Lâm Chính vẫn chưa đứng dậy bèn nói.
“Chủ tịch Lâm, chúng tôi nhận được tin rằng Lâm Nhược Nam ở Giang Thành. Thế nhưng tìm cả ngày cũng không thấy đâu…anh có biết tung tích của Lâm Nhược Nam không?”, Lâm Hằng Chí nói giọng khàn khàn
“Lâm Nhược Nam sao?”
Lâm Chính thản nhiên nói: “Các người đang chất vấn tôi đấy à?”
“Nếu như chủ tịch Lâm biết thì mau nói cho chúng tôi”, Lâm Hằng Chí nói.
“Nếu tôi không nói thì sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
Dứt lời, tất cả đều đanh mặt.
“Ngoài ra, tôi nhớ là đã sớm nói với nhà họ Lâm rồi, không được tự ý vào Giang Thành cơ mà. Sao thế? Các người quên rồi à?”, Lâm Chính nhìn chăm chăm Lâm Hằng Chí.
Mấy người nhà họ Lâm nghe thấy vậy thì khẽ tái mặt. Nhưng họ không hề tỏ ra sợ hãi. Lâm Hằng Chí thản nhiên nhìn Lâm Chính.
“Chủ tịch Lâm, Giang Thành không phải là của cậu mà là của quốc gia. Ai cũng có thể vào hay ra được. Không phải do cậu quyết”, Lâm Hằng Chí thản nhiên nói.
“Vậy sao?”
“Huống hồ, nếu như theo như cậu nói thì có phải là tôi có thể buộc tội cậu bắt Lâm Nhược Nam không?”, Lâm Hằng Chí chất vấn.
Lâm Chính lẳng lặng nhìn anh ta. Anh châm một điếu thuốc, nói giọng khàn khàn: “Xem ra các người không rõ tình hình hiện tại của nhà họ Lâm cũng như thái độ của tôi dành cho mọi người rồi nhỉ”.
“Cậu Lâm, tôi biết cậu rất mạnh nhưng điều đó không có nghĩa là nhà họ Lâm chúng tôi sợ cậu. Nhà họ Lâm chúng tôi không ra tay là vì chẳng qua muốn tạo mối quan hệ tốt với Dương Hoa mà thôi. Như vậy tương lai cũng sẽ tốt lên. Dù sao chuyện của Lâm Nhược Nam cũng là chuyện của nhà chúng tôi, nếu như chủ tịch Lâm xen vào thì cũng có nghĩa là chạm vào giới hạn của chúng tôi rồi đó! Hằng Chí tôi lần này tới đây là đại diện cho gia tộc, phải đưa được Lâm Nhược Nam về, hơn nữa đưa về bằng mọi giá. Nếu như cậu Lâm vẫn cố chấp muốn đối kháng thì chúng tôi đành phải sử dụng vũ lực thôi”.
“Vậy để tôi xem vũ lực của các người đến đâu nào”, Lâm Chính nói bằng giọng vô cảm.
“Cậu Lâm thật sự muốn sự việc đi tới bước này sao?”, Lâm Hằng Chí chau mày.
“Mỗi người tự chặt đứt một cánh tay, sau đó về. Đây là sự khoan dung lớn nhất mà tôi dành cho các người rồi đấy”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn, có vẻ như không muốn nói nhiều với Lâm Hằng Chí nữa.
Thế nhưng anh ta chỉ lắc đầu, khẽ quay người. Những người khác nhà họ Lâm cũng quay người theo.
Lâm Chính cảm thấy hết sức kỳ lạ. Lúc này anh mới phát hiện ra sau cùng bọn họ xuất hiện một người đàn ông mặc áo bào đen viền đỏ với mái tóc bạc trắng.
Bàn tay người đàn ông có màu đen, mắt hõm sâu, mặt trắng bệch, trông như ẩn quân tử. Thế nhưng khí tức của ông ta thì vô cùng đặc biệt. Ông tay chắp hai tay sau lưng, đôi mắt đục ngàu như nhìn thấu sự đời, trông vô cùng khác thường.
Điều khiến Lâm Chính ngạc nhiên nhất là người này có thể tự giấu đi khí tức của mình khiến cho Lâm Chính không hề để ý thấy sự tồn tại của ông ta.
Người đàn ông này bước vào đây từ khi nào vậy? Lúc ông ta bước vào, tại sao anh lại không phát hiện ra?
Hơn nữa tại sao ngay cả lúc này khi ông ta đứng trước mặt thì Lâm Chính cũng có cảm giác như ông ta có thể biến mất bất cứ lúc nào thế?
Thật thần kỳ. Lâm Chính đanh mặt.