Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 333
Chương 333
“Bố!”.
“Tiểu Nhu, chỗ này không đến lượt con lên tiếng”, Tô Quảng khàn giọng nói.
Tô Nhu hơi sửng sốt, chỉ thấy lúc này Tô Quảng vô cùng lạnh lùng và nghiêm túc.
Ông ta nhìn Trương Tinh Vũ, nhỏ giọng nói: “Tinh Vũ, chúng ta về thôi”.
“Được…”, Trương Tinh Vũ nhắm mắt, vẻ mặt đầy đau khổ.
“Con xin lỗi bố, bọn con không thể ở đây với bố nữa, bố ăn nhiều uống nhiều, giữ gìn sức khỏe, con và Tinh Vũ về Giang Thành đây…”, Tô Quảng khàn giọng nói.
“Không được, các con không được đi đâu hết, ăn xong tiệc mừng thọ của bố đã”, ông cụ Trương tính tình ngang bướng, sao có thể chịu thỏa hiệp chứ?
“Bố, bố đừng như vậy, con và Tinh Vũ… đã quen rồi. Thực ra hôm nay bọn con đã rất vui, dù có ở lại hay không cũng không sao, tóm lại bố cứ giữ gìn sức khỏe là được”.
“Phải đấy bố… Thực ra như thế này… đã rất tốt, đã rất tốt rồi…”, giọng nói Trương Tinh Vũ nghẹn ngào, có rất nhiều lời muốn nói nhưng không thốt được ra lời, chỉ có thể tạm biệt một cách đơn giản.
Ông cụ Trương tức đến nỗi hai tay siết chặt tay vịn ghế.
Nói một cách nghiêm túc… thì bà cụ Trương nói đúng.
Hơn nữa nếu cứ tiếp tục ồn ào như vậy thì chắc chắn nhà họ Trương sẽ không được yên bình, tổn hại thanh danh…
Ông ta là người đứng đầu của cả nhà, không thể khiến nhà họ Trương mất hết thể diện, nhưng… ông ta càng không muốn như vậy.
Nhưng có cách gì chứ?
Đời người có bao nhiêu là bất đắc dĩ?
Ông ta là người hiểu rõ nhất đạo lý này…
“Tiểu Vũ, A Quảng… Các con chịu thiệt thòi rồi…”, ông cụ Trương buồn bã nói.
“Bố…”
Trương Tinh Vũ lập tức nước mắt như mưa.
“Đi thôi”.
Tô Quảng kéo tay Trương Tinh Vũ, nhỏ giọng nói.
Lần này Trương Tinh Vũ không ngang bướng nữa, hồn bay phách lạc đi theo Tô Quảng ra ngoài.
“Anh nói xem đây là số phận của nhà chúng ta sao? Nhà họ Tô không chào đón chúng ta, nhà họ Trương thì ghét bỏ chúng ta, rốt cuộc chúng ta đã làm sai điều gì?”, Tô Nhu nhắm hai mắt, đau khổ nói.
Tất cả mọi người đều nhìn cả nhà họ.
Nhưng đúng lúc này, một người vội vàng chạy vào.
“Đến rồi, đến rồi! Người đến rồi!”, người ở bên ngoài gấp gáp kêu lên.
“Có người đến?”.
Ai nấy đều ngừng thở.
“Người từ đâu đến?”, ông cụ Trương lạnh lùng hỏi.
“Còn phải nói sao? Chắc chắn là nhà họ Khai và nhà họ Việt”, Trương Ái Khởi ở bên cạnh nói đầy quái đản.
“Không phải… là Giang Thành!”.
Người kia lắc đầu nguầy nguậy.