Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 3321
Chương 3321
Cô ta vốn khinh thường Lâm Chính. Thế nhưng khi cô ta đang đắc ý thì chủ tịch Lâm bèn dội thẳng cho cô ta một gáo nước lạnh: “Không phải tôi nói rồi sao? Đợi tôi điều tra rõ ràng đã mới có thể sắp xếp cho cô được”.
Lâm Nhược Nam run rẩy, nhìn anh bằng vẻ không dám tin: “Vậy ý của chủ tịch Lâm là…?”
“Chỗ của tôi không ở được, cô về chỗ Lâm Chính đi”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
Chủ tịch Lâm đã từ chối cô ta. Lâm Nhược Nam tức lắm. Cô ta về căn phòng mà Lâm Chính đã thuê tạm cho mình, vừa giậm chân vừa tức giận chửi rủa, thật chỉ muốn lột da rút gân chủ tịch Lâm.
“Chết tiệt! Đáng ghét! Rõ ràng là anh ta đang lợi dụng mình mà. Tên chủ tịch Lâm này, đáng chết thật”, Lâm Nhược Nam chửi lớn.
Thế nhưng Lâm Chính mặc kệ, anh chỉ đi tới trước mặt cô ta vào nói: “Lâm Nhược Nam, trước đó đã nói là sẽ đưa cô đi gặp chủ tịch Lâm, giờ cô cũng nên nói hết những gì cô biết cho tôi để giữ lời hứa rồi chứ?”
“Giữ cái đầu anh ấy! Bà đây không có tâm trạng, biến!”, Lâm Nhược Nam tức giận.
“Nói vậy là cô định nuốt lời phải không?”
“Thì đã làm sao?”
“Vậy mời cô rời khỏi đây”, Lâm Chính nói.
“Tôi không đi đấy, anh làm gì được tôi”.
“Vậy thì tôi đành phải dùng bạo lực thôi”.
“Ây da! Anh dám uy hiếp tôi à? Lâm Chính, tôi nói cho anh biết, anh là kẻ bỏ đi của cái gia tộc này, là một đứa bé không có mẹ, là một đứa bé đến bố cũng không thèm. Anh dựa vào cái gì mà uy hiếp tôi. Mặc dù giờ tôi đang gặp nạn nhưng cũng không phải để anh ức hiếp như vậy đâu. Anh có tin tôi chỉ cần gọi người là anh thành tàn phế không?”, Lâm Nhược Nam chửi tiếp.
Chủ tịch Lâm đã cắn câu, nếu như đúng như những gì Lâm Nhược Nam nói thì lúc này Lâm Chính đã chẳng còn giá trị gì nữa, hà tất cô ta phải khách sáo.
Lâm Chính không hề tức giận. Lúc trước, với thân phận của chủ tịch Lâm nói chuyện thì anh đã nhận ra con người thật của Lâm Nhược Nam. Con người này căn bản không thể tin tưởng được. Giờ cô ta còn làm ra vẻ đắc ý.
“Nói vậy thì tức là cô không đi đúng không?”
“Bà đây không những không đi mà còn ăn ngủ nghỉ ở đây luôn. Tôi nói cho anh biết, tôi đã bàn xong với chủ tịch Lâm rồi. Chủ tịch Lâm bảo anh đối xử tốt với tôi vào. Nếu như không làm theo thì chủ tịch Lâm sẽ tính sổ với anh đấy”, Lâm Nhược Nam nói lớn. Cô ta ngồi phịch xuống ghế, vắt chân để lên bàn.
Thế nhưng Lâm Chính không nhiều lời, chỉ dúi cô ta đẩy ra ngoài cửa.
“Anh làm cái gì vậy?”, Lâm Nhược Nam giãy giụa.
“Cô và chủ tịch Lâm bàn thế nào không liên quan gì tới tôi hết. Giờ cô nuốt lời thì tôi đành phải đuổi cô ra ngoài thôi”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Anh…được lắm! Lâm Chính. Vậy chúng ta cứ đợi xem. Tưởng tôi dễ ức hiếp thật sao. Anh tưởng giờ tôi sa sút thì dễ gây sự hả? Bà đây sẽ cho người xử lý cái loại người như anh”, Lâm Nhược Lam lầm bầm chửi rồi rời đi. Cô ta ra ngoài bắt xe tới Dương Hoa.
“Chủ tịch Lâm của các người đâu? Tôi là khách của chủ tịch Lâm, mau sắp xếp cho tôi gặp anh ta. Nghe rõ chưa?”, vừa bước vào công ty, Lâm Nhược Nam đã lao tới quầy lễ tân và gào lên.
Cô gái ở quầy lễ tân cười chuyên nghiệp: “Chào cô, muốn gặp chủ tịch Lâm thì cô cần phải hẹn trước với giám đốc Mã. Sau đó chúng tôi sẽ sắp xếp thời gian”.
“Cái gì? Còn phải hẹn trước sao? Hẹn cái đầu mà hẹn. Lập tức sắp xếp cho tôi. Tôi nói cho các người biết, nếu để chậm trễ, chủ tịch Lâm trách tôi thì cẩn thận bát cơm của các người đấy”, Lâm Nhược Nam chỉ thẳng tay vào người nhân viên.