Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 321
Chương 321
Ông ta cầm bức tranh đứng đực ra đó, đờ đẫn nhìn cảnh tượng này, không biết nên làm thế nào mới phải.
Tiếp tục tặng?
Nực cười, bức tranh của mình bằng của người ta sao? Nếu là hai bức tranh khác nhau còn đỡ, nhưng bây giờ lại là hai bức tranh giống nhau, tặng kiểu gì đây?
Trương Tùng Hồng là ai chứ? Đồ ông ta tặng có thể là giả sao?
Người ta tặng hàng thật, còn vì vậy mà gặp tai nạn, quý trọng đến mức nào, có thành ý đến mức nào chứ?
Còn mình lại tặng hàng giả… Đây chẳng phải là lấy ông cụ Trương ra làm trò cười sao?
Nhất thời Tô Quảng đứng im tại chỗ, dáng vẻ có chút tiến không được lùi không xong.
“Tất cả là tại cậu, đòi tặng tranh gì đó, bây giờ thì đẹp mặt rồi chứ? Tôi đã bảo tặng đồ ngọc cho xong rồi!”, Trương Tinh Vũ trừng mắt lườm Lâm Chính, cuống hết cả lên, vội vàng nhỏ giọng nói: “A Quảng, mau lùi lại, cầm số ngọc này qua, mau!”.
“Được!”.
Tô Quảng vội vàng định qua đó.
Nhưng đúng lúc này thì La Phượng kêu lên.
“Ấy, Tinh Vũ, cô đi đâu vậy? Cô không chúc thọ bố sao?”.
Bà ta vừa dứt lời, bước chân Tô Quảng khựng lại.
“Tinh Vũ, hôm nay là đại thọ của bố, là ngày vui, mỗi người nhà họ Trương nên mang theo tấm lòng thành đến để chúc thọ. Thực ra quà cáp sang hèn không quan trọng, quan trọng là sự chân thành. Nếu cô không có tiền thì mua bừa món trang sức tặng cho bố là được, cô mua một bức tranh giả để tặng bố mà coi được à? Cô nghĩ bố là người thích sưu tầm hàng giả sao? Nếu đồn ra ngoài thì chẳng phải danh dự của bố mất hết sao? Rốt cuộc cô có ý gì?”.
Tô Quảng nghe thấy thế, sắc mặt trở nên trắng bệch.
“Mất mặt!”, Trương Tường hừ lạnh.
“Tô Quảng, chú làm ăn kiểu gì vậy?”, Trương Côn trầm giọng hỏi.
“Sao Tinh Vũ lại lấy một kẻ vô dụng như chú chứ?”, Trương Hoa Ca lắc đầu, lạnh lùng nói.
“Chẳng ra thể thống gì”.
“Phải đấy”.
Khách khứa xung quanh cũng chỉ trỏ, hoặc là cười nhạo hoặc là mỉa mai.
Tô Quảng đứng ở giữa mất tự nhiên, chỉ mong bây giờ có cái lỗ để chui vào.
Còn Trương Tinh Vũ và Tô Nhu thì đã tức giận đến mức xì khói.
“Được rồi, được rồi, đừng ai nói nữa”, ông cụ Trương không nhìn nổi nữa.
Tuy ông ta cũng không thích cậu con rể Tô Quảng này, nhưng dù sao con gái mình cũng đã cưới cậu ta, cậu ta cũng được coi là người nhà họ Trương. Hôm nay có nhiều người ngoài ở đây như vậy, ông ta không muốn gây chuyện gì để người ta chê cười.
“Bố…”, Tô Quảng nhìn ông ta.
“Cậu xuống đi”, ông cụ Trương bình thản nói.
“Vâng…”, Tô Quảng thở dài, cầm bức tranh lui xuống.
Tặng quà không thành, không những mất mặt mà e là trong lòng ông cụ Trương, nhà này cũng càng không được chào đón nữa.
Đúng là mất nhiều hơn được…