Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1881
Chương 1881
“Phế vật sao? Nếu như chỉ là phế vật thì tại sao toàn bộ hợp đồng của Hàn Nam với tập đoàn Dương Hoa lại bị hủy đột ngột vậy?”, Chu Vấn quát lớn.
“Cái gì ạ?”, Chu Quý sững sờ, đứng ngây ra tại chỗ. Một lúc sau anh ta mới giật mình và vội vàng nói:””Bố, bố có nhầm không ạ? Lâm Chính là một thằng rể ăn nhờ ở đợ thôi mà. Bố có thể tới Giang Thành hỏi tình hình, có ai mà không biết hắn ăn không ngồi rồi đâu. Người như vậy, sao có thể liên quan tới Dương Hoa được chứ?”
“Bố không biết. Giờ điều con cần làm là nhanh chóng tìm được cậu ta, xin lỗi. Nếu không nhận được sự tha thứ của người đó thì đừng quay về đây nữa. Bố nói cho con biết, nhà chúng ta không thể đắc tội với Dương Hoa được. Nếu như bị Dương Hoa ghim chuyện này thì coi như nhà ta xong đời đấy”, Chu Vấn gào lên.
“Hả? Điều này…bố, bố khiến con rụng hết liêm sỉ luôn ạ? Con phải xin lỗi thằng vô dụng đó sao? Chuyện này mà truyền ra ngoài thì con trai bố khác gì trở thành trò cười cho thiên hạ”, Chu Quý khóc dở mếu dở.
“Vô dụng cái đầu mẹ mày ấy”, Chu Vấn gào lên.
“Bố! Sao bố chửi cả mẹ con luôn rồi…”, Chu Quý ấm ức.
“Lọai bất hiếu”, Chu Vấn tức tới mức tát cho Chu Quý một bạt tai.
Bốp! Mặt Chu Quý xuất hiện vết hằn năm đầu ngón tay. Cả người anh ta loạng choạng.
“Nếu chỉ là một kẻ vô dụng thì có thể hủy toàn bộ hợp đồng của Hàn Nam như vậy không? Tao đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có mà khinh người. Người giỏi người ta toàn cúi đầu như vậy đấy!”
“Bố…”
“Đi! Lập tức đi tìm người họ Lâm đó, xin lỗi hẳn hoi cho tao”, Chu Vấn gào lên. Chu Quý nghe thấy vậy bèn sợ hãi chuồn ra ngoài.
Lâm Chính đã tới khách sạn. Tô Nhu cũng đã về, đang sửa soạn đồ đạc. Tâm trạng của cô không được tự nhiên cho lắm. Đôi mắt vẫn còn tràn đây sự tức giận.
“Tô Nhu sao thế? Sao mà thấy em có vẻ không vui!”, Lâm Chính hỏi.
“Em biết là Trung Hồng chẳng tốt đẹp gì. Hôm nay định bàn hạng mục mới, anh ta cứ chối đây đẩy, có thế nào cũng không chịu ký hợp đồng. Hơn nữa còn toàn ra điều kiện. Em tức quá nên về luôn”, Tô Nhu hậm hực.
Lâm Chính thì vui lắm: “Kẻ ngốc cũng nhận ra anh ta có ý tứ với em. Anh ta dùng hạng mục này để ép em mà thôi. Nếu em không gật đầu thì anh ta làm gì được”.
“Nhưng cũng thật quá đáng. Tưởng em dễ bị bắt nạt lắm chắc. Không ký thì thôi, công ty không có hợp đồng này thì sụp chắc? Đi, chúng ta về Giang Thành”, Tô Nhu tức giận nói.
“Được!”
Lâm Chính gật đầu, cùng Tô Nhu rời đi. Đúng lúc này có một nhân viên phục vụ đột nhiên chặn hai người họ.
“Hai vị định đi đâu ạ?”, người nhân viên mỉm cười.
“Đương nhiên là đi về rồi”, Tô Nhu tò mò nhìn người này.
“Ồ, nếu mọi người trả phòng thì xin mời tới quầy thanh toán nhé ạ”, người này mỉm cười.
“Thanh toán ? Không phải là cậu Trung đã thanh toán rồi sao?”, Tô Nhu giật mình.
“Vậy cô phải gọi cho cậu Trung để cậu Trung nói một tiếng mới được ạ”.
“Vậy thôi khỏi, tôi tự thanh toán được rồi”, Tô Nhu trầm giọng. Làm gì có chuyện cô còn gọi điện cho Trung Hồng chứ? Vậy khác gì dê vào miệng cọp.
“Vâng, mời quý khách lối này”, người phục vụ dẫn Tô Nhu tới quầy. Nhân viên quầy lập tức xử lý cho cô.
Một lúc sau, tờ hóa đơn được đẩy tới trước mặt Tô Nhu