Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1714
Chương 1713
Văn Lệ lặng lẽ nhìn về phía Phạm Lạc, ánh mắt có chút nôn nóng.
Phạm Lạc nhíu mày, dường như cũng hiểu ý Văn Lệ, sắc mặt trở nên khó coi, nhỏ giọng nói: “Chắc là không phải đâu! Em đừng nghĩ nhiều quá! Chủ tịch Lâm là nhân vật tầm cỡ như thế nào chứ? Đó là người có tài sản hàng trăm hàng nghìn tỷ tệ, còn người bị đuổi thì sao? Lái cái xe tồi tàn 100 nghìn tệ, ăn mặc cũng chẳng ra làm sao. Loại người đó sao có thể là Chủ tịch Lâm chứ?”.
“Ừm… hình như cũng có lý, nhưng… nghe nói Chủ tịch Lâm rất khiêm tốn kín tiếng, bình thường rất ít khi lộ mặt trước đám đông, em lo là…”, Văn Lệ muốn nói lại thôi.
“Em lo lắng cái quái gì chứ? Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa! Yên tâm, chắc chắn không phải là anh ta!”, Phạm Lạc hừ một tiếng, vẫn không chịu tin.
“Nhưng anh Lạc này… chúng ta hãy nghĩ đến tình huống xấu nhất đi, nếu người đó đúng là Chủ tịch Lâm, thì phải làm sao đây?”, Văn Lệ vẫn không yên tâm, khuôn mặt đầy lo lắng hỏi.
Sắc mặt Phạm Lạc sa sầm, sau đó hừ một tiếng đầy khinh bỉ: “Trước tiên không nói đến thật giả, cho dù là thật thì sao chứ? Tuy anh không phải diễn viên chính trong bộ phim này, nhưng nếu không có anh thì sẽ không có sức kêu gọi cho phòng vé, chúng ta đại diện cho lưu lượng mà. Nếu Chủ tịch Lâm muốn khoản đầu tư của mình có lãi, thì không nên vì chuyện nhỏ này mà tính toán với chúng ta. Dù sao lúc đó anh ta cũng đội mũ, chúng ta không nhận ra là chuyện bình thường. Anh ta ầm ĩ cái gì chứ? Huống hồ, anh ta có gì để gây sự với chúng ta nào? Chúng ta là ngôi sao lớn, chẳng phải đạo diễn Tống cũng phải đối xử khách sáo với chúng ta sao? Nếu không vì nể mặt trước kia từng hợp tác quay mấy bộ phim với Tống Kinh, thì đoàn làm phim “Chiến Hổ” tưởng là sẽ mời được anh sao?”.
Văn Lệ nghe thấy thế thì hai mắt sáng lên, cũng coi như yên tâm.
“Tại sao không ai nói gì?”, Tống Kinh không thấy ai trả lời thì càng tức giận, trừng mắt lên nhìn mọi người đầy dữ tợn: “Tôi không tin Chủ tịch Lâm vô duyên vô cớ vu oan cho chúng ta. Chắc chắn là có người đắc tội với cậu ấy. Tôi khuyên cô cậu tốt nhất hãy đứng ra nhận tội, sau đó đi theo tôi đến xin lỗi Chủ tịch Lâm, nếu không thì cút khỏi đoàn làm phim!”.
Nhưng ông ta nói vậy rồi vẫn không ai lên tiếng.
Tống Kinh tức phát điên lên.
Mãi đến lúc này, đội trưởng đội bảo vệ mới nói.
“Đạo diễn Tống, tôi nhớ ra rồi, hôm nay quả thực có người muốn vào đoàn làm phim, nhưng bị ngăn lại”.
“Là ai”, Tống Kinh quay phắt lại, trừng mắt hỏi đội trưởng đội bảo vệ.
“Tôi không biết người đó, cậu ta đội mũ lưỡi trai, tự xưng cũng là người của đoàn làm phim chúng ta, nhưng bị cô Văn Lệ ngăn lại. Cô Văn Lệ nói người đó đến để lừa đảo chúng ta, nên bảo tôi đuổi đi”, đội trưởng đội bảo vệ nặn ra một nụ cười, đáp.
“Văn Lệ!”, sắc mặt Tống Kinh âm trầm, ngoảnh phắt lại trừng mắt nhìn cô ta.
Văn Lệ giật nảy mình, vội vàng giải thích: “Đạo diễn Tống, ông đừng hiểu lầm, người đó không phải là Chủ tịch Lâm, mà là tài xế gây ra tai nạn đâm vào anh Lạc. Anh ta đến chỗ chúng ta chỉ để vòi tiền thôi. Nếu là Chủ tịch Lâm thì sao lại làm chuyện như vậy chứ?”.
“Tài xế gây ra tai nạn? Chuyện này là sao?”.
“Đạo diễn Tống, lúc ông vào không nhìn thấy đầu xe của anh Lạc bị đâm sao? Đó là chuyện tốt mà kẻ bị đuổi đi hôm nay gây ra đấy, loại người này sao có thể là Chủ tịch Lâm chứ?”, Văn Lệ nặn ra một nụ cười, đáp.
Tống Kinh thì liếc mắt nhìn Văn Lệ, hỏi: “Cô quen tài xế gây tai nạn đó sao?”.
“Không quen, tôi thậm chí còn không nhìn rõ mặt anh ta, anh ta đội mũ…”
“Vậy cô từng thấy Chủ tịch Lâm chưa?”.