Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1694
Chương 1694
Lưu Mãn San không phải kẻ ngốc, đương nhiên có thể nhận ra ý tứ của người đàn ông này. Thường thì chẳng ai lại vô duyên vô cớ đi giúp Tô Nhu như vậy hết. Rõ ràng là anh ta có ý đồ khác. So với Lâm Chính thì đương nhiên bà ta càng thích thanh niên lắm tiền nhiều của này hơn.
“Bác cả, bác đang nói gì vậy? Bác đừng nói linh tinh”, Tô Nhu tức giận nói.
“Tô Nhu, bác không hề nói linh tinh. Có những người một khi đã bỏ lỡ thì sẽ không gặp lại được đâu. Hãy lau mắt mình cho thật sáng, đừng chọn loại người bỏ đi giống như kia nữa”, bà ta nói.
“Bác…”, Tô Nhu đỏ mặt, tức giận nhìn Lưu Mãn San, sau đó quay người chạy ra khỏi phòng.
Cao Lam chỉ mỉm cười. Anh ta biết Tô Nhu làm sao có thể chạy thoát được.
Biết tin bác sĩ Anna đột ngột tới bệnh viện thì nơi đây lập tức sôi lên như chảo lửa.
“Cái gì? Phó hội trưởng hiệp hội Y tế Quốc tế sắp tới bệnh viện của chúng ta sao?”
“Mau! Lập tức đi thông báo cho viện trưởng!”
“Lập tức gọi điện cho Cục vệ sinh!”
“Giăng băng rôn tiếp đón nhanh lên!”
“Gọi điện cho bên đài truyền hình…”
Thông tin được truyền đi, các tầng lớp cấp cao của bệnh viện lập tức trở nên bận rộn. Không ai ngờ Anna tự dưng lại xuất hiện ở đây…Hơn nữa…còn là một bệnh viện quá đỗi nhó bé…Mặc dù đây không phải là lần đầu cô tới Giang Thành.
“Tìm hiểu xem tại sao cô Anna lại tới bệnh viện chúng ta?”, viện trưởng đi đi lại lại trong phòng làm việc, hỏi mấy vị bác sĩ còn lại.
“Viện trưởng, hình như là sắp xếp cho người nhà bệnh nhân phòng 701”.
“Người nhà của bệnh nhân phòng 701 sao? Nhanh! Đưa tôi tới gặp họ!”
“Vâng! Viện trưởng!”
Một lúc sau, một nhóm lãnh đạo đã tức tốc tới phòng bệnh 701. Lúc này, có không ít người đứng ở bên trong. Phần lớn là người nhà Tô Nhu. Cả nhà Tô Trân và Tô Quảng đều có mặt. Phòng bệnh vô cùng náo nhiệt.
“Ôi trời, phó hội trưởng Hiệp hội Y tế quốc tế sao? Người bạn học này của Tô Nhu có thể mời được một bác sĩ nổi tiếng như vậy tới cơ à. Còn là phó hội trưởng. Ngầu quá đi thôi”, Tô Trân làm vẻ khoa trương.
Mặc dù lúc trước bà ta rất mất thiện cảm với nhà Tô Quảng nhưng giờ nhà họ Tô đã sa sút, bà cụ Tô lại đổ bệnh, Tô Nhu thì lại đang có vẻ rất phát triển nên bà ta đành phải hạ mình trước bọn họ.
“Chẳng phải sao? Lần này nhà chúng ta coi như được cứu rồi. Tinh Vũ, Tô Nhu nhà cô giỏi giang quá”, Lưu Mãn San cảm thấy cay cay nơi khóe mắt.
“Đương nhiên. Con nhà tông mà!”, Trương Tinh Vũ đắc ý lắm, vênh vênh váo váo.
Mặc dù rất nhiều người không thích thái độ dương dương tự đắc của bà ta nhưng lúc này cũng phải cúi đầu không dám ho he gì.
Trương Tinh Vũ tận hưởng sự khen ngợi và ngưỡng mộ của những người xung quanh. Tô Nhu thì cảm thấy ái ngại. Cao Lam mỉm cười, dường như không bận tâm tới màn nói chuyện của những người này.
“Xin hỏi ai là cậu Cao?”, lúc này, đám đông tách ra, viện trưởng Đặng cùng vài bác sĩ lão làng bước tới.
“Viện trưởng Đặng tới rồi!”
Đám đông kêu lên. Người nhà Tô Nhu đồng loạt quay qua nhìn.
“Viện trưởng Đặng”, Lưu Mãn San vội vàng nói.
“Bà Lưu, xin hỏi ai là cậu Cao”, viện trưởng Đặng lại hỏi.