Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1491



Chương 1491

“Được!”.

Lâm Chính cúp máy.

Một lát sau.

Tô Nhu ở bên kia nhanh chân bước tới.

“Lâm Chính, trên người anh có mang theo tiền không?”, Tô Nhu hỏi.

“Có chuyện gì sao?”, Lâm Chính vội hỏi.

“Bạn em vừa mới uống rượu không cẩn thận làm ướt quần áo một người. Bộ quần áo đó trị giá ba mươi nghìn tệ, bây giờ đang đòi bạn em đền tiền. Người đó chỉ lấy tiền mặt, nhưng trên người em không mang theo nhiều tiền mặt như vậy, anh xem trên người anh có bao nhiêu tiền mặt? Có thì cho em mượn trước, đợi vài bữa em chuyển lại cho anh”, Tô Nhu nói.

“Tiền mặt?”, Lâm Chính nhíu mày: “Bây giờ làm gì có ai đem tiền mặt theo bên người? Không phải ai cũng dùng điện thoại chuyển khoản thanh toán hết sao?”.

“Em cũng thấy lạ, bạn em không đủ tiền, em nói chuyển khoản cho anh ta, anh ta khăng khăng không chịu. Hay là thế này, Lâm Chính, anh cầm thẻ ngân hàng của em, đi tới máy ATM gần đây rút tiền mặt”, Tô Nhu nói, sau đó lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi ra, đưa qua.

“Được”, ánh mắt Lâm Chính khẽ dao động, gật đầu.

Tô Nhu quay người trở về chỗ đám nam nữ kia, nói gì đó với họ.

Lâm Chính đi đến góc cua, đưa thẻ cho người áo đen từ bên cạnh đi tới.

Người áo đen lập tức chạy đi.

Khoảng mười phút sau, người áo đen đưa một xấp tiền mặt và thẻ cho Lâm Chính, Lâm Chính cầm lấy tiền mặt đi về phía Tô Nhu.

“Này, tiền mặt đến rồi, lần này bạn tôi có thể đi được chưa?”, Tô Nhu đưa tiền mặt ra trước mặt người đó, lên tiếng.

Thanh niên nhuộm tóc màu xanh lam, đeo bông tai ở trước mặt liếc nhìn Tô Nhu, hừ một tiếng: “Chừng này làm sao đủ?”.

“Sao lại không đủ? Không phải anh nói đền anh ba mươi nghìn tệ sao? Anh tự mình đếm xem, đây là ba mươi nghìn tệ tiền mặt, không thiếu đồng nào!”, Tô Nhu nóng nảy nói.

“Đây chắc là ba mươi nghìn tệ tiền mặt, tôi tin, nhưng… bây giờ không đơn giản chỉ là đền ba mươi nghìn tệ nữa rồi”, thanh niên cười nhạt nói.

“Anh có ý gì? Không phải trước kia anh nói đền ba mươi nghìn tệ thì để tôi đi hay sao?”, cô gái tên Tiểu Mai sốt ruột.

“Ha, đó là cái giá trước đây, các người kéo dài thời gian lâu như vậy, chẳng lẽ không nên trả cho tôi chút lãi hay sao?”.

“Lãi? Vậy anh muốn bao nhiêu?”, Tô Nhu nghiến răng hỏi.

“Đưa thêm ba mươi nghìn tệ là được!”, thanh niên nhún vai.

“Anh… Anh rõ ràng là đang bắt chẹt!”, Tô Nhu tức giận, nói với Tiểu Mai: “Tiểu Mai, báo cảnh sát luôn đi cho xong! Nên đền thế nào, đền bao nhiêu, chờ cảnh sát đến không phải sẽ biết hay sao?”.

“Không… đừng, Tô Nhu, nếu cậu báo cảnh sát, mình… mình chắc chắn sẽ vào tù…”, Tiểu Mai muốn nói lại thôi, vội ngăn cản.

Thật ra Tô Nhu hiểu ý của Tiểu Mai.

Nếu thật sự báo cảnh sát, Tiểu Mai cũng sẽ gặp rắc rối, phải biết rằng cô ấy cũng không sạch sẽ.

Những cô gái thích đến quán bar chơi sao có thể không nhiễm mấy thứ đó? Cô ta cũng không phải vào tù lần đầu, nếu còn bị bắt vào đó, không biết sẽ bị nhốt bao lâu. Vì vậy, cô ta thà nói chuyện riêng cũng sẽ không muốn gọi cảnh sát đến.

Chương trước Chương tiếp
Loading...