Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1455
Chương 1455
Lần này ngay cả Lâm Chính cũng đứng không yên, vội hét lên: “Tô Dư, xuống đây trước đã, tôi bảo đảm phim mới có thể tiếp tục để cô đóng”.
“Lâm Chính…”.
Tô Dư nhìn sang Lâm Chính đã đi vào, mắt lại đỏ lên, nước mắt giống như ngọc trai đứt dây, rơi xuống không ngừng.
“Tô Dư, bình tĩnh lại đi. Dù xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng có thể giải quyết, nghe lời đi, mau xuống đây!”, Lâm Chính khuyên nhủ.
“Nhưng… nhiều tiền như vậy, nhà chúng tôi trả sao cho hết?”, Tô Dư khóc lóc.
“Đợi cô quay phim với đạo diễn Tống, trở thành ngôi sao lớn, số tiền này còn là vấn đề sao? Cô nghĩ thoáng một chút, cô còn trẻ, đừng xốc nổi như vậy. Cô xuống đây trước đi, tôi sẽ nói đạo diễn Tống kí tiếp hợp đồng với cô!”, Lâm Chính nói.
“Nhưng… tôi không muốn quay nữa”, Tô Dư đau khổ nói: “Rõ ràng tôi đã nói với mẹ tôi, đạo diễn Tống là anh giới thiệu cho tôi làm quen, nhưng bà ấy cứ không tin, còn nói những lời như vậy với anh. Bà ấy đối xử với anh như thế, anh lại không có chút oán hận bà ấy, không trả thù bà ấy, thậm chí vẫn đối tốt với tôi như trước kia. Anh có biết trong lòng tôi nghĩ thế nào không? Tôi đã tự nhủ, tôi sẽ không quay phim nữa, tôi cũng không muốn làm ngôi sao gì nữa…”.
Tô Dư thốt lên lời nói từ đáy lòng.
Nhưng cô ta lại không biết cô ta luôn nhìn lầm Lâm Chính.
Không phải Lâm Chính khoan dung độ lượng, mà chỉ là cách trả thù của anh mãi mãi sẽ không trực tiếp như vậy…
“Con gái à, là lỗi của mẹ, mẹ thật sự biết lỗi rồi! Con mau xuống đây đi, nếu con thật sự nhảy xuống, chắc mẹ cũng sẽ nhảy theo con mất!”, Lưu Mãn San khóc đứt ruột đứt gan.
Tô Nhu không lên tiếng, mà lặng lẽ cầm điện thoại báo cảnh sát.
Tình hình đã rất nghiêm trọng rồi.
“Tiểu Dư, nếu cô không muốn quay phim thì không quay nữa. Không nhất định cứ phải quay phim mới có thể kiếm tiền. Cô mau xuống đây đi, số tiền nhà các cô nợ, tôi sẽ nghĩ cách giúp cô”, Lâm Chính lại nói.
“Lâm Chính, cậu đừng nói nữa, tôi đã nợ cậu quá nhiều. Lần này dù có thế nào, tôi cũng sẽ không nhờ cậu giúp nữa, còn những gì tôi nợ cậu, chỉ đành để kiếp sau trả”, Tô Dư khóc đỏ cả mắt.
Trương Tinh Vũ lại âm thầm hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Lâm Chính, nói: “Lâm Chính, tôi nói cho cậu biết, cậu muốn giúp nó thì được, nhưng cậu không được động đến một đồng nào của Tiểu Nhu! Tiền của nhà chúng tôi cũng vậy!”.
“Mẹ, đã là lúc nào rồi mà mẹ còn nói mấy lời đó?”, Tô Nhu tức giận.
Lâm Chính nhìn chằm chằm Trương Tinh Vũ, vẻ mặt vô cùng âm trầm.
Đôi mắt sâu sắc dường như muốn ăn thịt người.
Trương Tinh Vũ sợ giật mình.
Bà ta lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Chính lộ ra ánh mắt như vậy…
“Cậu… Cậu trừng tôi làm gì?”, Trương Tinh Vũ hơi chột dạ, nói.
Lâm Chính không lên tiếng, nhưng sự kiên nhẫn của anh đối với Trương Tinh Vũ đã đến cực hạn.
Anh có thể nhẫn nhịn Trương Tinh Vũ mắng chửi thậm chí là giễu cợt anh. Bởi vì theo anh thấy, đó chỉ là lời lẽ của một người phụ nữ ếch ngồi đáy giếng tầm nhìn nông cạn mà thôi. Nhưng anh không thể chịu được một người máu lạnh như vậy.
“Mẹ yên tâm, Lâm Chính con cho dù có chết đói cũng sẽ không dùng của mẹ một đồng nào!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.