Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1440



Chương 1440

“Hình như đây không phải là tập đoàn Dương Hoa mà nhỉ?”, Hàn Thiên nhìn cánh cửa kia với ánh mắt kỳ quái, hỏi Cung Hỉ Vân.

“Đây cũng là một sản nghiệp thuộc tập đoàn Dương Hoa, hiện giờ do tôi phụ trách quản lý”, Cung Hỉ Vân cười đáp.

“Hóa ra là thế, không ngờ phạm vi làm ăn của tập đoàn Dương Hoa lại rộng như vậy”, Hàn Thiên kinh ngạc nói.

Nhưng Đinh Thu và Hầu Nam ở phía sau lại đứng đực tại chỗ, run lên bần bật, không nhấc nổi chân.

Hiển nhiên bọn họ đã ý thức được gì đó.

“Xin mời hai ông! Sao nào? Còn muốn tôi khiêng các ông vào sao?”, Cung Hỉ Vân liếc hai người họ, nói.

“Cô… cô Cung, không liên quan gì đến chúng tôi cả… Tôi… tôi không biết gì hết…”, Đinh Thu mặt nhăn mày nhó, run rẩy đáp.

“Cô Cung, liệu có phải… có hiểu lầm gì không?”, Hầu Nam cũng ngập ngừng nói.

“Có chuyện gì thì vào trong nói đi”, Cung Hỉ Vân thầm cười khẩy, bình thản nói.

Hàn Thiên tỏ vẻ khó hiểu, nhìn hai người kia.

Lẽ nào Cung Hỉ Vân này có vấn đề? Nếu không tại sao bọn họ lại sợ như vậy chứ?

Mặc kệ đi!

Dù cô ta lợi hại đến đâu cũng có thể giết được mình sao?

Hàn Thiên thầm hừ một tiếng, dáng vẻ bất cần, sải bước tiến vào trong.

Đinh Thu, Hầu Nam không còn lựa chọn nào khác, cũng chỉ có thể cắn răng bước vào.

Vào phòng làm việc của Cung Hỉ Vân ở tầng ba, cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy thần y Lâm nổi tiếng như cồn kia.

“Anh chính là thần y Lâm sao? Chào anh, chào anh, hôm nay được gặp anh đúng là phúc ba đời, ha ha ha…”, Hàn Thiên ra vẻ như quen biết từ lâu, đánh giá Lâm Chính một lượt, rồi cất tiếng cười lớn, bước tới chìa tay ra.

Nhưng anh ta đang định bước tới, thì bị hai đàn em của Cung Hỉ Vân ngăn lại.

“Hử?”.

Hàn Thiên nhíu mày, kỳ quái nhìn hai tên đàn em này, rồi liếc nhìn Lâm Chính: “Thần y Lâm, đây là cách anh tiếp đãi khách sao?”.

“Nếu là khách của tôi thì tôi chắc chắn sẽ không ngồi đây, mà ra tận cửa đón, chỉ đáng tiếc anh không phải là khách của tôi”, Lâm Chính vừa sửa móng tay của mình vừa nói, chẳng thèm nhìn Hàn Thiên cái nào.

“Thần y Lâm, tôi không nhớ đã đắc tội gì với anh”.

“Cậu chủ Hàn nhanh quên quá, giám đốc Chu còn đang đứng ở cửa kia mà anh đã quên rồi à?”, Lâm Chính bình thản nói.

Hàn Thiên đã đoán được từ lâu, nhưng anh ta không ngờ Lâm Chính lại gọi anh ta đến đây vì chuyện này, hơn nữa còn có thái độ như vậy.

Lẽ nào thần y Lâm này bao che khuyết điểm như vậy sao?

Nhưng… lẽ nào anh ta lại không có đầu óc như vậy?

Anh ta không biết Hàn Thiên này là cậu chủ của Hoàng Ngu chắc?

Vì những người này mà đắc tội với anh ta?

Đúng là tầm nhìn hạn hẹp!

 

Chương trước Chương tiếp
Loading...