Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1322
Chương 1322
Sóc Phương cũng ngớ người, lập tức ngăn Smith lại.
“Anh Smith, anh làm cái gì vậy?”.
“Sóc, tôi đã nói là có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh. Bây giờ anh không cần tiếp khách nữa rồi, mau đi theo tôi đi”.
“Cho dù có chuyện quan trọng, thì chúng ta cũng có thể từ từ thương lượng mà, tại sao anh lại đột ngột kết thúc buổi triển lãm chứ?”, ánh mắt Sóc Phương ngập tràn oán hận.
Smith chẳng buồn giải thích, bước thẳng vào phòng bao VIP ở bên cạnh.
Sóc Phương thầm hừ một tiếng, nói với người ở bên cạnh: “Đi ổn định hội trường, chờ tôi nói chuyện xong với Smith sẽ tính tiếp”.
“Vâng, cậu chủ”, người kia chạy đi.
Sóc Phương tức giận bước vào phòng bao.
Lúc này, Lâm Chính đang ngồi trong đó pha trà.
Thủ pháp pha trà của anh rất thuần thục, trà chưa pha xong, mùi thơm đã lan khắp phòng. Ngay cả người ngoại đạo không hiểu về trà như Smith cũng không khỏi hít sâu một hơi say mê.
Trà pha xong, Lâm Chính tự rót cho mình một chén, rồi lại rót cho Smith và Sóc Phương.
“Uống đi”, cũng không biết là Lâm Chính nói với Smith hay nói với Sóc Phương, nói xong, liền uống cạn chén trà trong tay.
Sóc Phương quan sát Lâm Chính, phát hiện bộ quần áo của người này rất quen mắt, hình như vừa nãy từng gặp ở đâu đó, nhưng nghĩ mãi không ra.
Nhưng anh ta không có vẻ gì là sợ hãi, mà nghênh ngang ngồi xuống đối diện Lâm Chính, cầm chén trà lên, thưởng thức một cách ra dáng.
“Trà ngon”.
Sóc Phương uống xong thì khen một câu.
Smith không biết thưởng trà, tuy ngửi mùi thấy rất thơm, nhưng vào miệng của người không biết thưởng trà, thì chất lỏng này cũng không được coi là ngon lắm.
“Lá trà không tệ, nhưng dụng cụ pha trà hơi kém chất lượng, nước trà cũng có vấn đề, ảnh hưởng đến mùi vị cuối cùng của trà”, Lâm Chính đặt chén trà xuống, bình thản nói.
“Không ngờ anh cũng là bậc thầy về trà đạo, khâm phục. Nhưng không biết rốt cuộc anh là ai? Tìm tôi có gì chỉ giáo?”, Sóc Phương mỉm cười hỏi.
“Chỉ giáo thì không, tôi đến đây chỉ để hỏi anh một câu”, Lâm Chính vừa tự rót trà cho mình vừa nói.
“Tuy anh không nói rõ thân phận, nhưng Sóc Phương tôi trước giờ là người hiếu khách. Anh muốn biết chuyện gì thì cứ nói, nếu tôi biết thì chắc chắn sẽ trả lời”, Sóc Phương cười đáp, dáng vẻ hào sảng.
Lâm Chính lại uống một ngụm trà, chậm rãi đặt cái chén xuống, nói: “Tôi muốn hỏi anh, dấu tay trên mặt Tô Nhu… là do ai đánh?”.
Anh vừa dứt lời, không khí trong phòng bao lập tức đông cứng lại.
Đám vệ sĩ theo vào lập tức trở nên căng thẳng, tất cả ánh mắt khóa chặt lấy Lâm Chính, ai nấy trở nên dè dặt, thần kinh căng lên.
Smith không nói gì.
Sóc Phương thì nheo mắt lại, đánh giá lại Lâm Chính, dường như bỗng nhớ ra gì đó, anh ta nhếch môi cười: “Nếu tôi đoán không nhầm, thì anh chắc hẳn là thần y Lâm nổi tiếng như cồn đúng không?”.
Lâm Chính im lặng, dường như đang chờ câu trả lời của Sóc Phương.
“Thằng vô dụng Lâm Chính vừa đi, đằng sau Tô Nhu cũng chẳng có ai tai to mặt lớn giúp đỡ, người duy nhất có thể ra mặt vì cô ta cũng chỉ có thần y Lâm ở Giang Thành. Chậc chậc chậc, quả thực không ngờ thần y Lâm lại xuất hiện ở đây, còn ra mặt giúp con khốn Tô Nhu kia, đúng là khiến người ta ngạc nhiên”, Sóc Phương cười ra tiếng, vẻ cung kính cũng biến mất khỏi khuôn mặt.