Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1245
Chương 1245
“Chuyện này…”, Tần Bách Tùng á khẩu.
“Sao thế? Các người không định lật mặt luôn đấy chứ?”, Hạ An cười thản nhiên: “Chuyện này, chúng tôi mời cả những người nổi tiếng trong giới Đông Y tới để làm chứng đấy. Nếu như các người không giao Hà Linh Hoa thì tôi e rằng sẽ không còn chỗ đứng cho Huyền Y Phái trong giới Đông y nữa đâu”.
Dứt lời, tất cả đều tái mét mặt.
“Ông Hạ, thật sự không thể thương lượng được sao?”, Tần Bách Tùng vội vàng nói.
“Ba ngày!”
Hạ An thản nhiên nói: “Trong vòng ba ngày, nếu không thấy Hà Linh Hoa thì Huyền Y Phái tự mà lo liệu trước đi nhé!”
Tại nhà họ Lương lúc này. Vài người đứng đầu đang ngồi trong đại sảnh. Lương Vệ Quốc, Lương Phong Nghiêm và cả Lương Nam Phương đang trang điểm rất đậm cũng có mặt.
Bên cạnh Lương Vệ Quốc là mấy người cao tuổi. Người nhiều tuổi nhất ngồi ở vị trí cao nhất chính là Lương Khánh Tùng của chi thứ hai.
Lương Khánh Tùng đang nhắm mắt thưởng trà. Khuôn mặt không hề để lộ bất kỳ vẻ lo lắng nào.
“Anh cả, anh cả đâu rồi?”, Lương Vệ Quốc đứng dậy hỏi.
“Vệ quốc, không phải chuyện gì lớn, anh cả đang không khỏe, không cần mời tới. Chuyện này để anh quyết định là được rồi”, Lương Khánh Tùng thản nhiên nói.
“Không phải chuyện lớn sao? Anh hai! Ở nhà xảy ra chuyện như vậy mà còn không lớn? Con bé đó sắp đánh chết người nhà họ Lương rồi! Con bất hiếu, lỗi của bố, con cháu nhà hộ Lương vô pháp vô thiên! Nhà họ Lương không thể toàn vẹn mà là chuyện nhỏ sao?”, Vệ Quốc tức giận đập bàn, trừng mắt.
“Anh đã nói rồi, chỉ là Nam Phương động chân tay với Thu Yến thôi mà. Thu Yến chẳng phải vẫn ổn đó sao?”, Lương Khánh Tùng vuốt râu.
“Vẫn đang cấp cứu, sống chết chưa biết thế nào”, Lương Vệ Quốc trầm giọng.
“Ồ! Nghiêm trọng vậy cơ à. Anh không ngờ đấy. Nhưng mà Vệ Quốc này, Thu Yến là tội đồ của nhà họ Lương. Lúc đó nó đã đắc tội với người của đảo Vong Ưu, suýt nữa thì khiến chúng ta có thêm một đám kẻ địch mới. Giờ Thu Yến bị đuổi ra khỏi nhà họ Lương, theo lý mà nói đã không còn là người nhà này nữa. Nam Phương làm gì thì làm, có gì phải lo lắng?”, Lương Khánh Tùng đáp lại.
“Nhưng đó là cháu dâu của em! Là vợ của Nghiêm Phong, là mẹ của Huyền Mi. Dù nó xóa nó khỏi gia phả thì huyết mạch cũng không thể nào cắt đứt được mà”, Lương Vệ Quốc đập mạnh chén trà xuống đất, tức giận quát lên.
Choang!
Chén trà nứt toác, phát ra tiếng kêu kinh người. Lương Nam Phương giật bắn mình. Không ngờ Lương Vệ Quốc lại bốc hỏa như vậy.
Lương Phong Nghiêm không nói một lời nào, chỉ siết chặt nắm đấm. Lương Khánh Tùng chau mày, rõ ràng là không ngờ Lương Vệ Quyết quả quyết như thế.
Một người đàn ông trung niên ở bên cạnh lên tiếng: “Chú ba, chú đừng giận, chú tuổi đã cao, giận quá không tốt cho sức khỏe”.
“Cậu còn lên tiếng được à? Cậu xem cậu nuôi con gái giỏi lắm rồi”, Lương Vệ Quốc chỉ thẳng tay vào mặt người đàn ông trung niên và chửi.
Hóa ra đây là Lương Dự – bố của Lương Nam Phương.
Lương Dự không hề tỏ ra sợ hãi, cũng không tức giận, chỉ cười thản nhiên: “Chú ba, Nam Phương còn nhỏ, không hiểu chuyện, người lớn hà tất tính toán với con bé”.
“Còn ít tuổi sao? Cậu xem con bé nó làm cái gì mà còn kêu nhỏ? Lớn bằng đó rồi hành động mà không biết chịu trách nhiệm à”, Lương Vệ Quốc quát lên
“Vậy chú ba, chú định thế nào ạ?”, Lương Dự hỏi bằng vẻ bất lực.