Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1139



Chương 1139

Lúc trước ở Sùng Tông Giáo, hắn có thể nói là khó khăn lắm mới giữ được cái mạng. Nếu không phải bao nhiêu người ngăn cản Lâm Chính, liều chết bảo vệ hắn, thì hắn đã đi đời nhà ma rồi.

Tuy nhà họ Ứng đã trừng trị Sùng Tông Giáo, Khải Tố cũng đã đến tạ tội, nhưng Ứng Phá Lãng vẫn chưa xả được hận.

Nhà họ Ứng đã lên kế hoạch đối phó với thần y Lâm, chỉ có điều còn chưa thực hiện, thì thần y Lâm đã tự mò đến tận cửa…

Lần này, tôi nhất định phải bắt anh quỳ trước mặt tôi, li3m gót giày tôi, tôi phải giẫm đạp anh dưới chân!

Ứng Phá Lãng độc ác nghĩ.

“Được rồi, thần y Lâm, đừng nói những lời thừa thãi nữa, bây giờ chúng ta hãy giải quyết nợ nần đi. Chuyện của Phá Lãng, cậu định giải thích với nhà họ Ứng tôi thế nào?”, Ứng Bình Trúc đưa mắt nhìn Lâm Chính, hỏi.

Nhưng dường như Lâm Chính không nghe thấy, anh chỉ nhìn Ứng Bình Trúc, hỏi.

“Liễu Như Thi… ở nhà họ Ứng của ông sao?”.

Nghe thấy câu hỏi của Lâm Chính, ai nấy đều sửng sốt.

Ứng Phá Lãng lập tức có phản ứng, lạnh lùng nhìn Lâm Chính nói: “Xem ra anh và con khốn Liễu Như Thi quả nhiên có dan díu với nhau! Trước đó ở Sùng Tông Giáo, cô ta hết lòng bảo vệ anh, bây giờ biết cô ta sắp đến nhà họ Ứng, anh vì cô ta mới đích thân đến đây chứ gì?”.

“Sắp đến nhà họ Ứng?”, Lâm Chính nhíu mày: “Liễu Như Thi vẫn chưa đến nhà họ Ứng sao?”.

“Theo quy củ của nhà họ Ứng, phải chờ sau ngày 10 tháng này, sau khi nhà họ Ứng cử hàng lễ tế xong, thì Liễu Như Thi mới được vào cửa, nếu không sẽ làm hỏng phong thủy của nhà họ Ứng”, Ứng Bình Trúc nhìn Lâm Chính, bình thản hỏi: “Sao nào, lần này thần y Lâm đ ến là vì cô Liễu Như Thi sao?”.

“Không chỉ vì cô ấy, mà còn vì cậu thanh niên đã bị các ông đánh đập trước đó nữa”, Lâm Chính uống một ngụm trà, đáp.

Nếu Liễu Như Thi chưa đến nhà họ Ứng, thì anh cũng không gấp.

“Ồ, chính là thằng ngốc thà chết cũng không chịu quỳ kia sao?”, Ứng Phá Lãng cười khẽ, lắc đầu nói: “Lâm Chính, anh tìm được cậu ta rồi à?”.

“Ừm, gặp lúc lên núi, nếu chúng tôi không đến kịp thì chắc là cậu ấy chết rồi”, Lâm Chính nói.

“Thế thì cậu ta may mắn thật, nhặt được cái mạng về, nhưng Lâm Chính, anh có biết tại sao cậu ta bị đánh đập dã man như vậy không? Bởi vì người đánh cậu ta chính là tôi”, Ứng Phá Lãng mỉm cười nói: “Tôi coi cậu ta là anh, đánh cho thừa sống thiếu chết, chỉ đáng tiếc cậu ta dù sao cũng không phải là anh, nhưng điều đáng mong đợi là anh sẽ nhanh chóng giống như cậu ta thôi…”

“Cậu nói cái gì?”.

Ánh mắt Long Thủ bỗng ngập tràn giận dữ.

Đó là cháu của ông ta… không ngờ lại là Ứng Phá Lãng ra tay.

“Long Thủ, ông về đi, tình hình này… ông không khống chế được nữa rồi”, Lâm Chính chậm rãi nói.

Long Thủ siết chặt nắm tay, không nói một lời.

Ứng Bình Trúc mỉm cười nhìn Lâm Chính: “Thần y Lâm, nói vậy là hôm nay cậu đến, một là để đưa Liễu Như Thi đi, hai là để lấy lại công bằng cho người của cậu, tôi có thể hiểu như vậy không?”.

“Đúng là vậy”, Lâm Chính đáp.

“Vậy chuyện của Phá Lãng thì cậu định giải thích với chúng tôi thế nào?”, Ứng Bình Trúc lại hỏi.

“Nếu các ông giao Liễu Như Thi cho tôi, lại cho tôi câu trả lời về chuyện vừa rồi, thì Ứng Phá Lãng… tôi chỉ phế anh ta thôi”, Lâm Chính nói.

Anh vừa dứt lời, tất cả đều ngây ra.

Một lát sau.

Chương trước Chương tiếp
Loading...