Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1122



Chương 1122

“Không phải nói rồi sao? Nếu là chuyện không quan trọng thì mọi người giải quyết đi”.

“Người này thầy nên gặp thì hơn”.

“Ồ!”, Lâm Chính ngẩng đầu, nhìn bằng vẻ tò mò: “Ai thế?”

“Một người tên Hạ An”.

Tần Bách Tùng ghé lại gần, nói nhỏ: “Nói là tới từ Kỳ Dược Phòng”.

Lâm Chính không ngạc nhiên lắm khi người của Kỳ Dược Phòng tới. Bởi vì sự việc lúc xảy ra ở Kỳ Dược Phòng thì Minh Vũ cũng có mặt. Minh Vũ từng chứng kiến anh ra tay. Nếu như quan sát kỹ, dù không thể khẳng định thì chắc chắn Minh Vũ cũng sẽ có sự nghi ngờ dành cho anh.

Cộng thêm việc Tần Ngưng trở thành người thực vật, Tần Bách Tùng chạy vạy khắp nơi tìm thuốc, cũng tới cả Kỳ Dược Phòng nữa. Mặc dù không có kết quả nhưng việc Tần Ngưng đột nhiên hồi phục thì đương nhiên cũng sẽ khiến người của Kỳ Dược Phòng nghi ngờ.

Lâm Chính đặt tài liệu xuống, hít một hơi thật sâu và nói: “Bảo người đó vào đi”.

“Vâng, thưa thầy”, Tần Bách Tùng lui ra.

Một lúc sau, một người mặc trang phục đời Đường bước vào.

“Thần y Lâm xin chào”, Hạ An cúi người, khẽ mỉm cười khách sáo.

“Xin chào, mời ngồi”, Lâm Chính gật đầu.

“Được”, Hạ An ngồi xuống, lẳng lặng nhìn Lâm Chính như đang suy đoán điều gì đó.

“Hạ An, ông từ ngoài bước vào chắc cũng thấy tình hình của tôi hiện tại. Chắc ông biết tôi không có nhiều thời gian. Chúng ta có gì thì nói thẳng nhé. Ông tới tìm tôi có việc gì không?”

“Được, thần y Lâm đã là người thẳng thắn như thế thì tôi cũng không vòng vo nữa. Lần này Hạ An tới đây là muốn nhờ thần y Lâm trả lại Hà Linh Hoa cho Kỳ Dược Phòng. Mong là thần y Lâm đồng ý. Bởi vì Hà Linh Hoa có liên quan tới kế hoạch trăm năm trong tương lai của Kỳ Dược Phòng chúng tôi”, Hạ An mỉm cười nói.

“Chứng cứ!”, Lâm Chính nói ra hai từ.

Hạ An sững sờ: “Ý của cậu là gì?”

“Ý của ông chẳng phải nói là tôi lấy Hà Linh Hoa của Kỳ Dược Phòng sao? Nếu như ông có chứng cứ thì đưa ra. Còn nếu không thì mời về cho”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Hạ An bừng tỉnh, mỉm cười lần nữa: “Thần y Lâm, người ngay thẳng không nói vòng vo. Mọi người đều là người thông minh cả. Chuyện này thế nào chắc ai cũng biết. Cô Tần Ngưng vốn là người thực vật, đột nhiên lại hồi phục bình thường. Nguyên nhân là gì thì chắc tôi không cần phải nói nhiều nhỉ?”

“Chẳng phải là dựa vào y thuật của tôi chữa khỏi sao?”, Lâm Chính nhìn ông ta.

“Thần y Lâm, tôi cũng biết ít nhiều về bệnh tình của Tần Ngưng. Đó không đơn giản chỉ là việc biến thành người thực vật. Cô ấy là người chết đi sống lại đấy. Không thể phủ nhận y thuật của thần y Lâm giúp ích rất nhiều, thế nhưng có thể lôi một người đã chết ra khỏi Quỷ Môn Quan mà chỉ dựa vào vài cây châm thôi thì không thể. Chắc cậu hiểu ý của tôi”, Hạ An mỉm cười, đôi mắt ánh lên vẻ ý vị.

“Vì vậy ý ông nói là y thuật của tôi không đủ để chữa bệnh cho Tần Ngưng?”, Lâm Chính nhìn chăm chăm Tần Ngưng.

Hạ An nín thở, trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng: “ Thần y Lâm, tôi không có ý đó”

“Tôi lại cho là có ý đó đấy”, Lâm Chính xua tay, nói bằng vẻ vô cảm: “Nếu vì chuyện này mà nghi ngờ tôi thì tôi cho các người một cơ hội”.

“Cơ hội? Cơ hội gì?”

Chương trước Chương tiếp
Loading...