Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1108
Chương 1108
Đương nhiên, những lời tung hô cũng nhiều nhưng chưa đủ. Chiêu này của Lâm Chính có thể đẩy cả Dương Hoa và Huyền Y Phái lên một tầm cao mới. Đúng là nước cờ vi diệu!
“Chủ tịch Lâm, chuyện này giao cho tôi. Tôi sẽ lập tức làm ngay”, Mã Hải kích động, vội vàng nói.
“Ừm!”
Lâm Chính gật đầu. Đúng lúc Mã Hải định rời đi thì đột nhiên nghĩ ra điều gì đó bèn dừng bước, quay lại nói: “Phải rồi chủ tịch, còn một chuyện tôi quên chưa nói”.
“Chuyện gì?”, Lâm Chính tò mò.
“Liên quan tới vợ cậu – Tô Nhu”, Mã Hải nói, sau đó thuật lại chuyện xảy ra trước đó cho anh.
“Mời tôi ăn cơm sao?”, Lâm Chính giật mình.
“Đúng vậy, để cảm ơn cậu đã quan tâm tới bọn họ?”, Mã Hải nói.
Lâm Chính suy nghĩ rồi lắc đầu khẽ cười: “E rằng đây là ý của Trương Tinh Vũ rồi. Có lẽ bà ấy muốn nhanh chóng xác định mối quan hệ giữa chủ tịch Lâm và Tô Nhu đây mà”.
“Vậy ý của chủ tịch là…”
Lâm Chính trầm ngâm một lúc: “Ông giúp tôi trả lời Trương Tinh Vũ, nói là tôi đồng ý. Thời gian là tối nay đi”.
“Chủ tịch, cậu định đi thật sao?”
“Đúng vậy .Nhưng bữa cơm này…tôi mời”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Mã Hải nghe thấy vậy thì bất ngờ. Ý của chủ tịch là gì thế? Lẽ nào…cậu ấy định…lật bài rồi sao?
“Hôm nay bao trọn nhà hàng Minh Châu cho tôi. Trang trí lại từ đầu. Tôi sẽ để Tô Nhu có một buổi tối khó quên”.
Lâm Chính đặt tài liệu xuống, điềm đạm nói. Mã Hải giật mình nhưng lập tức gật đầu: “Chủ tịch yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi”.
Nói xong, ông ta lui ra ngoài. Một lúc sau, một nguồn tin hành lang được tuồn ra khắp Giang Thành.
Một đại gia thần bí đã bao trọn nhà hàng Minh Châu…Để đãi người phụ nữ của mình một bữa tiệc trọn vẹn.
Tin này đương nhiên là truyền tới tai Lâm Ngữ Yên. Nhưng lúc này cô ta nào có hứng thú với mấy cái tin tức lá cải vớ vẩn này.
Lâm Ngữ Yên ngồi trong xe, nhìn chăm chăm một chiếc xe phổ thông ở trước mặt. Sau đó cô ta nói gì đó, người tài xế lập tức đạp chân ga chạy tới.
“Này, các người làm gì vậy? Sao lại chặn xe của tôi? Đầu có vấn đề à? Các người biết tôi là ai không?”, Trương Tinh Vũ bước xuống xe chửi rủa.
Lâm Ngữ Yên nhìn Trương Tinh Vũ rồi nhìn cô gái đang ngồi ở tay lái phụ: “Cô là cô Tô Nhu phải không?”
“Cô là ai?”, Tô Nhu trầm mặt, nhìn có vẻ không vui.
“Cô Tô Nhu, lúc trước chúng tôi có gọi điện. Cô quên nhanh vậy sao?”, Lâm Ngữ Yên mỉm cười.
“Lúc trước có gọi điện sao?”
Tô Nhu ngạc nhiên nhưng lập tức hiểu ra người này là ai: “Cô là Lâm Ngữ Yên?”
“Đúng vậy”, Lâm Ngữ Yên gật đầu.
“Cô Lâm, dù có chuyện gì thì hành động này của cô cũng thô lỗ quá”, Tô Nhu đanh giọng.
“Cô Tô, có lẽ tôi nên gọi là chị dâu. Chị dâu, tôi cũng hết cách, có việc gấp cần nhờ chị, nhưng lại sợ chị không đồng ý nên mới phải dùng cách này”, Lâm Ngữ Yên tỏ ra bất lực.