Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1103
Chương 1103
Cô ta nhìn Lâm Chính chằm chằm, ánh mắt có thất vọng, có bất lực, có đau khổ, có oán hận.
Rất phức tạp.
Nhưng trong mắt Lâm Chính chỉ có sự lạnh lùng.
Hai người cứ bốn mắt nhìn nhau như vậy.
Khoảng ba phút sau, Lâm Ngữ Yên mới chậm rãi lên tiếng: “Lâm Chính, tôi biết, đổi lại là bất cứ người đàn ông nào cũng không thể chấp nhận được chuyện này, dù sao đó cũng là vợ mình. Nhưng Lâm Chính, nhà họ Lâm chúng tôi biết rất rõ về vợ anh. Anh kết hôn với chị ta đã được ba năm, mà chưa động được vào một ngón tay của chị ta. Hai người chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, huống hồ nhà họ Tô cũng khinh thường anh, người vợ này cũng chưa bao giờ coi trọng anh. Lẽ nào anh muốn chịu đựng sự sỉ nhục và cái danh vô dụng mãi sao?”.
“Ý cô là gì?”, Lâm Chính bình thản hỏi.
“Lâm Chính, tôi đã nghe nói mọi chuyện rồi, tôi biết anh rất thiệt thòi. Gia tộc đẩy anh đến chi nhánh, chi nhánh lại đưa anh đến nhà họ Tô ở rể. Chắc chắn anh rất giận nhà họ Lâm, nhưng Lâm Chính, cuộc đời này chính là vậy, nếu anh là đồ vô dụng, thì ai sẽ quan tâm đ ến anh chứ? Bây giờ cơ hội đã đến, anh chỉ cần phối hợp với chúng tôi, giúp chúng tôi móc nối được với thần y Lâm, là anh có thể trở về nhà họ Lâm, có thể có được tất cả những gì anh muốn, cần gì phải chịu nhục ở nhà họ Tô chứ? Cũng sẽ không bị người Giang Thành chê cười, sống vất vưởng cả đời nữa”, Lâm Ngữ Yên hết lời khuyên nhủ.
Đứng trên góc độ của cô ta thì đây quả thực là một cơ hội của Lâm Chính.
Nhưng đối với Lâm Chính, từ đầu đến cuối… đây chỉ là một câu chuyện cười.
Lâm Chính lạnh lùng nhìn Lâm Ngữ Yên, khuôn mặt như đáy giếng cổ, không một gợn sóng.
Lâm Ngữ Yên vẫn luôn quan sát nét mặt của Lâm Chính, không biết tại sao, cô ta cảm giác ánh mắt Lâm Chính có chút đáng sợ, cũng có chút… quen thuộc một cách kỳ lạ, nhưng cô ta không biết rốt cuộc ánh mắt này giống với ánh mắt của ai.
“Tôi hỏi cô một câu”, Lâm Chính nói.
“Anh nói đi”.
“Chuyện này… có được coi là nhà họ Lâm đang cầu xin tôi không?”.
“Cầu xin?”.
Lâm Ngữ Yên lại nhíu mày.
Đây không phải là một từ tốt đẹp.
Ít nhất đối với nhà họ Lâm là vậy.
Có lẽ nhà họ Lâm sẽ đi cầu xin người khác, nhưng… tuyệt đối không phải là người như Lâm Chính.
“Không”, Lâm Ngữ Yên lắc đầu.
“Vậy thì mời cô về”, Lâm Chính thẳng thừng nói.
“Lâm Chính, lẽ nào ngay cả cơ hội ngàn năm có một như thế này mà anh cũng bỏ qua sao?”, Lâm Ngữ Yên cuống lên, vội vàng đứng dậy: “Bỏ lỡ cơ hội này, có lẽ cả đời này anh cũng không thể trở lại nhà họ Lâm được nữa”.
“Sao tôi phải trở lại nhà họ Lâm chứ?”.
Lâm Chính lắc đầu, bình tĩnh đáp: “Nhà họ Lâm chẳng có gì đáng để thu hút tôi cả, sao tôi phải trở lại nơi đó chứ?”.
“Nhưng…”, Lâm Ngữ Yên còn định nói gì đó, nhưng Lâm Chính đã đứng lên.
“Hình như chúng ta đã bất đồng ý kiến, nói đến đây thôi, tôi phải về rồi”.
Anh xoay người bước ra ngoài, nhưng đi được một nửa, hình như lại nhớ ra gì đó.
“Ngữ Yên”.