Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1096
Chương 1096
“Thần y Lâm…tại sao?”, Tư Mã Trường Tâm chật vật bò dậy, thở hổn hển nhìn Lâm Chính.
“Tại sao à? Rất đơn giản. Bởi vì các người làm loạn ở Huyền Y Phái, còn không giải thích rõ ràng. Lý do này đã đủ chưa?”, Lâm Chính thản nhiên đáp lại.
“Chỉ vậy thôi sao?”, Tư Mã Trường Tâm trố tròn mắt.
“Chứ sao?”
“Chỉ vì chút chuyện cỏn con đó, mà…mà cậu tuyên chiến với nhà Tư Mã chúng tôi?”, Tư Mã Trường Tâm không dám tin vào những gì mình nghe được.
Lúc này Lâm Chính chỉ nói thêm một câu: “Nhà Tư Mã của các người là cái thá gì?”
Dứt lời, Tư Mã Trường Tâm nghe như sét đánh ngang tai. Tần Bách Tùng há hốc miệng, tưởng mình nghe nhầm.
“Tôi chưa bao giờ sợ nhà Tư Mã. Đối với tôi các người cũng chẳng là gì. Khiêu chiến sao? Ông cảm thấy chuyện hôm nay là Huyền Y Phái đang khiêu chiến với các người à? Vậy thì các người cứ ra tay đi! Tôi tiếp chiêu! Có điều hi vọng nhà Tư Mã cũng chịu khó nhìn lại mình .Xem mình…rốt cuộc có đủ tư cách đấu với tôi không nhé”.
Lâm Chính phất tay, thản nhiên nói: “Đập gãy chân của đám người này đi. Sau đó đưa trở về nhà Tư Mã. Còn số xe ở bên ngoài thì đập nát hết đi”.
“Rõ”, Long Thủ hô vang, cử người đi thực hiện ngay lập tức.
“Đừng. Thần y Lâm. Dừng tay!”
Tư Mã Trường Tâm cuống cả lên. Nhưng…không có tác dụng gì. Lâm Chính căn bản không thèm bận tâm. Long Thủ cũng không dừng lại, cứ thế ghì Tư Mã Trường Tâm sát đất.
“Kẻ họ Lâm kia, cậu sẽ chết chắc! Tôi nhất định sẽ báo thù! Nhất định”, Tư Mã Trường Tâm giãy giụa và gào lên.
Dứt lời, Lâm Chính đang đi ra cửa bỗng dừng lại. Tư Mã Trương Tầm nín thở, đồng tử dãn rộng…
Lâm Chính quay đầu lại nhìn ông ta và nói: “Vừa rồi…ông nói cái gì cơ?”
Nhìn thấy Lâm Chính bất ngờ quay đầu lại, Tư Mã Trường Tâm lập tức ngậm miệng.
Ông ta mở to mắt, ngây ra nhìn Lâm Chính.
Chỉ thấy Lâm Chính xoay người bước tới, đứng trước mặt Tư Mã Trường Tâm.
Tư Mã Trường Tâm bỗng run lẩy bẩy.
Không biết tại sao, đây là lần đầu tiên ông ta sợ hãi một người như vậy.
Rõ ràng ông ta đến từ Yên Kinh, rõ ràng ông ta là người của một đại gia tộc, sao lại bị một bác sĩ nhỏ bé làm cho trở nên thế này chứ?
Hơn nữa… nhìn dáng vẻ của bác sĩ này, cậu ta muốn làm gì?
Lẽ nào cậu ta dám ra tay với mình sao?
Tư Mã Trường Tâm run rẩy, da đầu cũng tê dại.
Nỗi sợ hãi bao trùm khắp người ông ta.
Chỉ thấy Lâm Chính phất tay.
Những người đang ấn Tư Mã Trường Tâm xuống lập tức buông ông ta ra.
Nhưng Tư Mã Trường Tâm không dám đứng dậy, mà vẫn nằm rạp dưới đất, mở to mắt nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính ghé lại gần tai ông ta, hỏi lại lần nữa: “Vừa nãy ông nói gì cơ? Tôi không nghe rõ, ông nói lại được không?”.
Tư Mã Trường Tâm há miệng, nhưng không dám phát ra âm thanh nào.