Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1074
Chương 1074
“Thực ra dù là cổ phiếu hay bồi thường, thì những thứ này cũng chỉ là phương diện vật chất, nhà họ Lâm chúng ta vẫn gánh được. Nhưng sau sự việc này, nhà họ Lâm chúng ta không chỉ tổn thất về tiền bạc, mà còn cả uy tín, danh tiếng. Quan trọng nhất là bên trên đã nghi ngờ quyết sách và năng lực của nhà họ Lâm chúng ta. Nếu không dùng đến sự giúp đỡ của những người kia, thì nhà họ Lâm sẽ không thể đứng vững ở Yên Kinh”, một người đàn ông trung niên để râu quai nón, đập bàn một cái, lạnh lùng nói.
Lâm Tung và Lâm Vũ Hào run như cầy sấy.
“Không những vậy, hiện giờ người của các thế gia ở Yên Kinh đều đang cười nhạo nhà họ Lâm ta. Bọn họ như hổ rình mồi, ai nấy đều muốn nhân lúc nhà họ Lâm đại loạn để xông vào xâu xé”.
“Ngoài ra, chuyện lần này sẽ khiến chúng ta mất quyền chủ động ở đại hội, nhà họ Lâm chúng ta đã chuẩn bị mấy năm, chính là để bay cao bay xa trong đại hội. Sau chuyện này, nhà họ Lâm chúng ta còn tư cách gì để tranh giành với các gia tộc khác chứ?”.
Những người cấp cao của nhà họ Lâm nhao nhao nói, tất cả bọn họ đều nhìn Lâm Vũ Hào và Lâm Tung với ánh mắt bất mãn.
Lâm Vũ Hào biết hắn chắc chắn sẽ phải gánh họa này.
Rõ ràng trưởng lão cũng có vấn đề.
Phải biết rằng, thuốc dẫn là do dược phòng của ông ta phân tích ra được.
Nhưng Lâm Vũ Hào cũng biết rõ, bây giờ hắn kêu oan không những không có ích gì, mà ngược lại còn khiến những người này thất vọng hơn.
Hắn hít sâu một hơi, dập đầu với Lâm Hình, khàn giọng nói: “Chuyện đã đến nước này, Vũ Hào cũng chẳng còn gì để nói. Cháu không muốn gia tộc bị như vậy, cháu chỉ muốn nói, cháu bằng lòng gánh vác toàn bộ trách nhiệm trong chuyện này. Nhưng cháu thấp cổ bé họng, chẳng có bản lĩnh gì, nếu gia tộc đồng ý, thì cháu có thể lấy cái chết để tạ tội”.
Không thể không nói Lâm Vũ Hào vẫn rất hiểu chuyện.
Nhưng Lâm Tung ở phía sau hắn thì đã bị dọa cho hồn xiêu phách lạc, nhảy phắt lên.
“Chết?”.
“Không… không được! Tôi không muốn chết! Tôi không muốn chết!”.
“Chuyện này sao có thể trách chúng tôi được? Chúng tôi cũng chỉ làm theo lời gia tộc bảo mà!”.
“Phải… phải đấy! Dựa vào đâu mà chúng tôi phải chịu trách nhiệm? Tôi không phục! Tôi không phục!”.
Đám Lâm Tung cuống quýt kêu lên, cũng không quan tâm được nhiều, lời nào cũng nói ra được.
Lâm Ngữ Yên nghe thấy thế liền biến sắc.
“Lâm Tung, câm miệng!”. Lâm Ngữ Yên nhỏ giọng quát.
Nhưng vô ích.
Lúc này, đám Lâm Tung đã hồn vía lên mây, chẳng khác nào những con ruồi không đầu, nói không giữ mồm giữ miệng.
“Cô Ngữ Yên, các cô là chi chính, bọn họ đương nhiên sẽ không trách cô, nhưng chúng tôi thì khác! Rõ ràng bọn họ muốn chúng tôi chịu trách nhiệm về chuyện này! Chúng tôi không muốn chết! Sao lại là chúng tôi? Chúng tôi không phục! Chúng tôi không phục!”.
Lâm Tung gào lên, gào xong liền quay đầu định chạy đi.
Nhưng ngay sau đó, mấy người đàn ông mặc vest ở cửa liền xông thẳng vào, ấn Lâm Tung xuống đất.
“Thả tôi ra, mau thả tôi ra!”.
Lâm Tung giãy giụa kịch liệt.
“Ngu xuẩn!”.