Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 105
Chương 105
“Ý tôi không phải là chuyện này”.
“Vậy ý cậu là gì?”, Nghiêm Lãng cười ha hả.
Nhưng vừa dứt lời, ngoài cửa Tam Chi Đường bỗng vang lên tiếng xôn xao.
Sau đó có mấy người xông vào, còn khiêng một cái cáng, trên cáng có một cụ già đang nằm, cụ già đã hôn mê bất tỉnh, thở thoi thóp.
Mọi người thấy thế đều sửng sốt.
“Tam Chi Đường toàn lũ lang băm, coi thường mạng người! Hại chết bố tôi! Tam Chi Đường trả lại công bằng đi!”.
“Tam Chi Đường trả lại công bằng cho tôi!”.
“Trả lại công bằng cho tôi!”.
Người thân của cụ già tức giận la hét, có người còn nằm bò lên người ông cụ gào khóc.
Lạc Thiên ngây người.
Nghiêm Lãng cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
Nhưng đám người này khóc lóc tố cáo chưa được bao lâu, lại có một đám người nữa xông vào, cũng khiêng một chiếc cáng, lớn tiếng chửi bới.
“Người của Tam Chi Đường lăn ra đây!”.
“Xem mẹ tao uống thuốc bọn mày kê xong biến thành cái dạng gì đây?”.
“Mẹ tao đã thành người thực vật rồi, hôm nay mà Tam Chi Đường không đưa ra được câu trả lời, thì đừng hòng mở cửa làm ăn nữa”.
Nhưng vẫn chưa hết, lại một đám người nữa xông vào.
“Tam Chi Đường chữa chết người rồi! Đền tiền đi!”.
“Tam Chi Đường đền tiền đi!”.
“Đền tiền đi!”.
“Không cho chúng tôi câu trả lời rõ ràng, chúng tôi sẽ báo cảnh sát!”.
Tiếng chửi mắng phẫn nộ vang lên không dứt, đám người kia còn bắt đầu đập phá, cũng may bị người bệnh kéo lại, nhưng cục diện đã mất kiểm soát hoàn toàn. Trong y quán chật ních người, không ít người đi đường cũng xúm lại hóng hớt.
“Sao lại thế này?”.
Lạc Thiên trợn tròn mắt, nhìn cảnh tượng này với ánh mắt không dám tin.
Nghiêm Lãng hai chân mềm nhũn.
Lạc Thiên vội vàng bước tới kiểm tra, nhưng không biết họ bị làm sao.
Mạch tượng này… quá loạn!
“Hôm nay Tam Chi Đường các cô không cho chúng tôi một câu trả lời, không chữa khỏi cho bố tôi thì tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua!”, một người đàn ông để đầu húi cua, tức giận gầm lên.
“Đúng, tuyệt đối không bỏ qua!”.
Những người khác cũng nhao nhao kêu lên.
Sắc mắt Lạc Thiên thay đổi, trong lòng hoảng hốt.
“Mọi người yên lặng, yên lặng nào!”.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
Tất cả mọi người quay lại nhìn, phát hiện một cậu thanh niên mặc Đường trang không biết đã đứng ra khỏi đám người từ khi nào.