Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1029
Chương 1029
Sắc mặt Lâm Chính lạnh lùng u ám, chẳng nói chẳng rằng.
Anh luôn nghĩ rằng nhà họ Lâm chỉ có hứng thú với Lâm Chính và thần y Lâm, chứ chưa từng nghĩ nhà họ Lâm đã để mắt đến cả Dương Hoa…
“Không vội!”.
Ánh mắt Lâm Chính lóe lên, dường như nghĩ ra gì đó, nhìn Triệu Thiên nói: “Triệu Thiên, anh có muốn lấy công chuộc tội không?”.
“Xin Chủ tịch Lâm cứ phân phó, lần này Triệu Thiên nhất định sẽ cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi! Tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì có lỗi với cậu nữa!”, Triệu Thiên vội nói.
“Tốt lắm! Hôm nay… anh hãy liên lạc ngay với người nhà họ Lâm! Tôi muốn anh làm một việc!”.
Lâm Chính khàn giọng nói, ánh mắt đầy lạnh lùng.
“Nếu nhà họ Lâm đã ra tay trước, thì đừng trách tôi…”
Lâm Chính luôn tưởng thái độ của nhà họ Lâm đối với tập đoàn Dương Hoa là muốn lôi kéo tập đoàn về cùng phe.
Nhưng giờ xem ra anh đã lầm. Một sự nhầm lẫn quá lớn. Lầm hoàn toàn.
Từ đầu tới cuối nhà họ Lâm không chỉ đơn giản muốn lôi kéo thần y Lâm mà mục tiêu của họ là muốn nuốt trọn Dương Hoa.
Có lẽ trong mắt họ, Dương Hoa ở Giang Thành chẳng là gì. Bởi vì tập đoàn Dương Hoa mới chỉ phát triển được trong một thời gian ngắn.
Nếu không phải có hai phương thuốc thần kỳ kia cộng thêm với việc hợp tác với Trịnh Nam Thiên thì có lẽ Dương Hoa chưa thể đạt tới được quy mô như ngày hôm nay.
Những thành tích kinh người của tập đoàn cũng chẳng là gì trong mắt nhà họ Lâm. Nhà họ Lâm cũng chẳng muốn vòng vo gì với tập đoàn. Nếu như thần y Lâm ra mặt và có ý hợp tác với họ thì có lẽ đã không xảy ra chuyện của Triệu Thiên. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là thần y Lâm phải chịu khuất phục nhà họ Lâm.
Nhưng lúc này thần y Lâm đã trở thành cái gai trong mắt họ. Thế nên bọn họ mới có hành động như vậy. Không chỉ vì muốn nuốt gọn tập đoàn Dương Hoa mà còn muốn uy hiếp cả thần y Lâm nữa.
Bọn họ cũng chẳng lo về Triệu Thiên. Điều họ quan tâm là không biết rốt cuộc thần y Lâm có nhận ra thủ đoạn của họ hay không.
Lâm Chính tối sầm mặt, ngồi trong phòng làm việc. Triệu Thiên đã bị Mã Hải đưa đi. Còn đám người Tiểu Thu thì bị đuổi việc.
Cung Hỉ Vân nhận được tin của Mã Hải. Dù Lâm Chính chưa có động thái gì nhưng chắc Mã Hải cũng sẽ không tha cho bọn họ.
Đám người này có lẽ sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi Giang Thành. Khoảng nửa tiếng sau, Mã Hải quay trở lại phòng làm việc.
“Chủ tịch Lâm, Triệu Thiên đã được xử lý theo yêu cầu của cậu rồi. Quả nhiên người nhà họ Lâm chỉ để lại một người ở Giang Thành. Những người khác đã quay về Yên Kinh cả. Xem ra họ quyết tâm ép chúng ta đưa phương thuốc mới ra hơn nữa sẽ tung ra thị trường sớm”, Mã Hải đanh mặt nói.
“Tôi không quan tâm thuốc mới được ai tung ra. Tôi quan tâm tới thái độ”, Lâm Chính gõ tay xuống bàn, nhìn chăm chăm ông ta.
Mã Hải tái mặt, nói nhỏ: “Chủ tịch Lâm…tôi…tôi không có gì để nói. Tôi chấp nhận mọi hình thức trừng phạt…”
“Mã Hải, tôi yên tâm giao công ty cho ông, đó là vì tin tưởng ông hoàn toàn. Có thể đôi khi ông làm không tốt, nhưng trong mắt tôi như vậy là đủ rồi. Bởi vì bất kỳ ai thì cũng không thể nào hoàn hảo được. Lần này ông khiến tôi thấy thất vọng. Nếu đối thủ là nhà họ Lâm thì dù là ông cũng không chống lại được. Vì vậy tôi không trách ông”, Lâm Chính nói.
“Cảm ơn chủ tịch Lâm”, Mã Hải thở dài.