Người Chốn Xưa - Tần Tam Kiến
Chương 17: A Lương
Edit: Ryal
Sướng quá.
Bên trong Uông Sở Lương vừa chặt vừa nóng, gắn bó sít sao với hắn, giúp Lương Hiệt thả lỏng sau cả một ngày dài đầy lo âu.
Hôm nay hắn trăn trở rất nhiều. Phần vì Kha Địch rất phiền, phần lớn là bởi trong đầu hắn cứ mãi xuất hiện hình ảnh Uông Sở Lương bị lão già dê kia sờ eo sờ mông.
Thực ra Lương Hiệt chưa thấy hình ảnh đó bao giờ, chỉ mới nghe Uông Sở Lương bâng quơ nhắc tới thôi.
Nhưng hắn không chịu nổi. Tức chết đi được, cảm giác như hoa thủy tiên mình trồng bị một con gà siêu cùi bắp mổ mất ấy.
Theo lí thuyết thì lẽ ra không nên mới phải.
Lẽ ra Lương Hiệt không nên nảy sinh dục vọng chiếm hữu với Uông Sở Lương, hoặc có thể gọi là mong muốn bảo vệ, mới phải.
Hắn muốn bảo vệ Uông Sở Lương để y được sống thảnh thơi, không cần lo ăn lo mặc, không phải mệt mỏi vì cuộc đời này.
Hắn vẫn luôn cố né khỏi cảm xúc ấy, cứ mỗi lần thoáng nảy sinh là lại gắng sức đè xuống, rắc rối đến mức tự thấy bản thân mình phiền.
Uông Sở Lương được ôm lấy, được hôn lên cằm và hầu kết, đầu ngực bị ngậm vào.
Y vỗ nhẹ lên đầu Lương Hiệt, thở ra một hơi thật dài.
Lương Hiệt cứ thế cắm trong người y mà không cử động, chỉ dừng ở đó để cảm nhận lẫn nhau.
Uông Sở Lương bị những đường gân trên cây gậy trong cơ thể mình trêu chọc tới độ hơi thở dần gấp gáp, y nhắm hai mắt lại, dường như đang cảm nhận nhịp tim của Lương Hiệt.
"Anh ghen đúng không?". Hắn đột nhiên hỏi.
Uông Sở Lương mở mắt, đối diện với người trước mặt.
Khi cơ thể trần trụi không gì che giấu, thì trái tim cũng vậy.
Uông Sở Lương nhìn Lương Hiệt, nhìn khuôn mặt mình được phản chiếu nơi đồng tử đen lay láy.
"Tôi ghen với ai cơ chứ?".
"Kha Địch". Lương Hiệt nhẹ giọng hỏi. "Anh không thích, đúng không?".
Ngón tay hắn ve vuốt bờ môi y: "Em nhận ra rồi".
Lương Hiệt vừa nói vừa bắt đầu thúc, hắn không đeo bao, cảm giác cơ thể gắn kết càng thêm rõ ràng.
Uông Sở Lương vẫn mạnh miệng: "Sao tôi phải...".
"Anh tự hỏi bản thân mình xem". Lương Hiệt rút ra một nửa, rồi đột nhiên thúc vào. "Anh tự hỏi chính anh xem!".
Lần này hắn dùng lực mạnh, thúc đến tận nơi sâu nhất, khiến người chưa kịp phòng bị dưới thân phải cau mày rên rỉ.
Kiểu tán tỉnh mà tựa như trừng phạt này – hoặc có thể nói là kiểu trừng phạt mà tựa như tán tỉnh –kích thích Uông Sở Lương, y khẽ nhếch đôi môi hồng, mê mẩn nhìn Lương Hiệt.
"Anh ơi...". Uông Sở Lương vẫn chưa chịu thua, y gọi một tiếng như trả đũa lại, cố ý chọc giận Lương Hiệt.
Hắn không giận mà chỉ cười, bắt đầu ra vào thật mạnh.
Cái giường nhỏ bằng sắt kêu kẽo kẹt chói tai, như thể sẽ sập xuống bất cứ lúc nào.
Uông Sở Lương không ngừng rên rỉ, cắn răng ôm cổ người kia.
Y đột nhiên nghĩ, nếu năm mười mấy tuổi ngày ấy hai đứa biết về những cảm xúc này để trộm hôn nhau sau đống rơm khô, thì chắc cũng sẽ kích thích lắm nhỉ?
Uông Sở Lương có hơi muốn đưa tên ngốc Lương Hiệt này về quê một chuyến, rồi nhân lúc đêm hôm khuya khoắt mà kéo hắn ra đụn rơm khô làm tình.
"Đi tìm thời gian đã mất" của Marcel là một bản hòa âm đầy trang trọng, còn thời gian đã mất của y là thời xuân trẻ bên đụn rơm khô, là gương mặt ngày niên thiếu của Lương Hiệt, một khuôn mặt đã mờ nhạt tới mức y gần như quên lãng.
Đôi chân dài thẳng của Uông Sở Lương treo giữa không trung, run rẩy vì tiết tấu của Lương Hiệt, ngón chân cuộn tròn, hết thảy đều như đang nói: y rất sướng.
Y rất sướng, không giả dối chút nào.
Đặc biệt là khi Lương Hiệt cắn môi Uông Sở Lương, ậm ừ gọi tên y: "A Lương...".
Đây là lần đầu Lương Hiệt gọi tên y trong lúc làm tình, Lâm Lâm thì không tính, bởi đó chỉ là một hồi ức sai.
Hắn kéo y về phía mình, hai người ngồi dậy mặt đối mặt. Lương Hiệt ôm thật chặt Uông Sở Lương đang mềm nhũn vào lòng, vừa thúc vừa nói: "Em cũng không biết tại sao chuyện lại thành ra thế này".
Không biết tại sao chuyện lại thành ra thế này.
Đương khi hoảng hốt, Lương Hiệt ngỡ như mình đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người Uông Sở Lương – mùi cỏ xanh thuộc về cậu thiếu niên đến từ hai mươi năm về trước.