Người Câm Ăn Hoàng Liên - Toán Liễu Bất An Toàn
Chương 3
Ta cười nói: "Tính vật định tình này ta xin nhận, cảm tạ phu quân."
Ta chưa chuẩn bị tín vật nào, chỉ gửi tặng hắn một lời chúc chân thành: "Hoàng Liên chúc phu quân bách niên trường thọ, cả đời an vui."
A Uy gật đầu, ngập ngừng một lúc, rồi bắt đầu cởi bỏ áo ngoài, tháo đai lưng.
Hỷ phục xếp thành nhiều lớp, từng món từng món rơi xuống, thân thể hắn dần hiện ra dưới lớp y phục mỏng manh, bờ n.g.ự.c thấp thoáng dưới làn áo, trông khá rắn chắc.
Thật là... có chút gấp gáp!
Ta mở to mắt: "Sao... gấp vậy? Thế này không ổn đâu, rượu hợp cẩn còn chưa uống xong... Khuy này có vẻ khó cởi, có cần ta giúp không?"
A Uy vốn là người chậm rãi, chẳng để ý tới sự sốt sắng của ta, hắn vẫn từ tốn cởi y phục, còn ta thì đứng bên cạnh sốt ruột không thôi.
Nhìn qua cũng thấy A Uy rất vụng về trong việc này, động tác cởi đồ của hắn ngày càng chậm lại, cho đến khi tháo nốt lớp y phục cuối cùng, cả người hắn đã đỏ bừng lên, đặc biệt là vùng cổ, đỏ hệt như trái cây chín mọng, khiến người ta chỉ muốn nhào tới cắn một miếng.
Hắn lặng lẽ nhìn ta, rồi bất ngờ dang tay, như mời gọi.
Ta giả vờ e thẹn một chút, rồi lao tới, nhưng hắn lại xoay người, khiến ta nhào vào khoảng không.
A Uy ngạc nhiên nhìn ta, rồi tiến thêm một bước, nắm lấy tay ta, đặt lên n.g.ự.c hắn.
Ta cố nén sự xúc động muốn sờ soạng khắp người hắn, hỏi: "Chàng có ý gì đây?"
Hắn dùng bút mực trên bàn viết: "Nhạc phụ đại nhân bảo rằng, vai rộng eo thon chính là của hồi môn tốt nhất của nam nhân."
Hay thật.
Thành thân như thế này, ta thấy chẳng lỗ chút nào.
Ta mũi nóng ran, ra vẻ kiêu kỳ: "Vậy chàng phải giữ dáng thật tốt, sau này nếu mà sồ sề rồi, ta sẽ đi tìm người khác đấy."
Ngày thứ hai sau khi thành thân, A Uy muốn ra ngoài bày sạp bán hàng, ta cũng đi cùng.
Một người bán trứng gà, một người bán câu đối, so với trước đây hắn phải lo liệu cả hai việc, nay lại chu toàn hơn.
Phiên chợ hôm đó rất đông người, mấy kẻ quen biết vừa thấy ta và A Uy cùng nhau bày sạp liền chớp mắt trêu chọc: "Ồ, Hoàng Liên, đưa tiểu nam nhân của ngươi ra đây chơi đấy à?"
Ta đưa cơ bắp của mình ra, họ liền lặng lẽ rút lui.
Sạp của A Uy đặt ngay bên cạnh sạp của góa phụ xinh đẹp kia, bà ta ném cho hắn một cái liếc mắt đầy quyến rũ: "A Uy ca ca, người ta không ngại huynh đã thành thân đâu, người ta chỉ cầu một mối tình chớp nhoáng thôi mà..."
Ta nghiền nát cái bát sứ trên sạp của góa phụ thành bột, bà ta lặng lẽ dời sạp của mình ra xa vài tấc.
Trong lúc ta làm tất cả những điều này, A Uy chỉ đứng cạnh, lặng lẽ nhìn.
Ta quay lại nhìn hắn, hào sảng nói: "Chàng yên tâm, đã thành thân rồi, ta sẽ bảo vệ chàng thật tốt."
A Uy khẽ mỉm cười, gật đầu.
Phiên chợ hôm ấy rất đông người, nhờ gương mặt đẹp đẽ của A Uy mà trứng gà của ta bán nhanh hơn. Sau khi bán hết, ta ngồi cạnh ngắm nhìn dáng vẻ của hắn khi viết chữ.
Ánh mắt hắn tập trung, dáng người thẳng tắp, cánh tay dài, một tay xắn tay áo, tay kia cầm bút, từng nét chữ phóng khoáng mạnh mẽ, nét bút nhẹ nhàng uyển chuyển như rồng bay phượng múa.
Bằng con mắt đã "thăm quan" nhiều nhà quyền quý của ta, chữ hắn viết thật sự rất đẹp, so với chữ được treo trong phủ Vương gia cũng không hề thua kém.
Ừm, ngay cả cái nốt ruồi nhỏ lộ ra trên cổ hắn cũng đủ để khiến người ta bị mê hoặc, trông hắn như một báu vật quý giá mà người ta muốn nâng niu.
"Phu nhân có muốn học viết chữ không?" Trên đường về nhà, A Uy hỏi ta.
Có lẽ hắn thấy ta chăm chú nhìn khi hắn viết chữ, nên hiểu lầm ý.
Thứ ta nhìn đâu phải chữ.
Mà là người viết chữ.
Ta học vấn ít ỏi, chữ viết thì xấu như gà bới. Nghĩ đến nét chữ tinh tế của A Uy, ta hiếm khi cảm thấy xấu hổ: "Được thôi."
"Vậy chúng ta cần mua thêm một thỏi mực và giấy tuyên nữa..."
May mắn là ta đã học được thuật đọc khẩu hình từ sư phụ, nên việc giao tiếp với A Uy cũng khá thuận lợi.
Thế nhưng để nhìn rõ khẩu hình của hắn, ta càng rướn người tới gần, suýt nữa thì chạm cả vào mặt hắn. Chỉ cần một cơn gió thoảng qua, ta đã có thể hôn trộm hắn rồi, lúc đó hắn mới dừng lời, không nói nữa, chỉ mỉm cười nhìn ta.
Ta chưa chuẩn bị tín vật nào, chỉ gửi tặng hắn một lời chúc chân thành: "Hoàng Liên chúc phu quân bách niên trường thọ, cả đời an vui."
A Uy gật đầu, ngập ngừng một lúc, rồi bắt đầu cởi bỏ áo ngoài, tháo đai lưng.
Hỷ phục xếp thành nhiều lớp, từng món từng món rơi xuống, thân thể hắn dần hiện ra dưới lớp y phục mỏng manh, bờ n.g.ự.c thấp thoáng dưới làn áo, trông khá rắn chắc.
Thật là... có chút gấp gáp!
Ta mở to mắt: "Sao... gấp vậy? Thế này không ổn đâu, rượu hợp cẩn còn chưa uống xong... Khuy này có vẻ khó cởi, có cần ta giúp không?"
A Uy vốn là người chậm rãi, chẳng để ý tới sự sốt sắng của ta, hắn vẫn từ tốn cởi y phục, còn ta thì đứng bên cạnh sốt ruột không thôi.
Nhìn qua cũng thấy A Uy rất vụng về trong việc này, động tác cởi đồ của hắn ngày càng chậm lại, cho đến khi tháo nốt lớp y phục cuối cùng, cả người hắn đã đỏ bừng lên, đặc biệt là vùng cổ, đỏ hệt như trái cây chín mọng, khiến người ta chỉ muốn nhào tới cắn một miếng.
Hắn lặng lẽ nhìn ta, rồi bất ngờ dang tay, như mời gọi.
Ta giả vờ e thẹn một chút, rồi lao tới, nhưng hắn lại xoay người, khiến ta nhào vào khoảng không.
A Uy ngạc nhiên nhìn ta, rồi tiến thêm một bước, nắm lấy tay ta, đặt lên n.g.ự.c hắn.
Ta cố nén sự xúc động muốn sờ soạng khắp người hắn, hỏi: "Chàng có ý gì đây?"
Hắn dùng bút mực trên bàn viết: "Nhạc phụ đại nhân bảo rằng, vai rộng eo thon chính là của hồi môn tốt nhất của nam nhân."
Hay thật.
Thành thân như thế này, ta thấy chẳng lỗ chút nào.
Ta mũi nóng ran, ra vẻ kiêu kỳ: "Vậy chàng phải giữ dáng thật tốt, sau này nếu mà sồ sề rồi, ta sẽ đi tìm người khác đấy."
Ngày thứ hai sau khi thành thân, A Uy muốn ra ngoài bày sạp bán hàng, ta cũng đi cùng.
Một người bán trứng gà, một người bán câu đối, so với trước đây hắn phải lo liệu cả hai việc, nay lại chu toàn hơn.
Phiên chợ hôm đó rất đông người, mấy kẻ quen biết vừa thấy ta và A Uy cùng nhau bày sạp liền chớp mắt trêu chọc: "Ồ, Hoàng Liên, đưa tiểu nam nhân của ngươi ra đây chơi đấy à?"
Ta đưa cơ bắp của mình ra, họ liền lặng lẽ rút lui.
Sạp của A Uy đặt ngay bên cạnh sạp của góa phụ xinh đẹp kia, bà ta ném cho hắn một cái liếc mắt đầy quyến rũ: "A Uy ca ca, người ta không ngại huynh đã thành thân đâu, người ta chỉ cầu một mối tình chớp nhoáng thôi mà..."
Ta nghiền nát cái bát sứ trên sạp của góa phụ thành bột, bà ta lặng lẽ dời sạp của mình ra xa vài tấc.
Trong lúc ta làm tất cả những điều này, A Uy chỉ đứng cạnh, lặng lẽ nhìn.
Ta quay lại nhìn hắn, hào sảng nói: "Chàng yên tâm, đã thành thân rồi, ta sẽ bảo vệ chàng thật tốt."
A Uy khẽ mỉm cười, gật đầu.
Phiên chợ hôm ấy rất đông người, nhờ gương mặt đẹp đẽ của A Uy mà trứng gà của ta bán nhanh hơn. Sau khi bán hết, ta ngồi cạnh ngắm nhìn dáng vẻ của hắn khi viết chữ.
Ánh mắt hắn tập trung, dáng người thẳng tắp, cánh tay dài, một tay xắn tay áo, tay kia cầm bút, từng nét chữ phóng khoáng mạnh mẽ, nét bút nhẹ nhàng uyển chuyển như rồng bay phượng múa.
Bằng con mắt đã "thăm quan" nhiều nhà quyền quý của ta, chữ hắn viết thật sự rất đẹp, so với chữ được treo trong phủ Vương gia cũng không hề thua kém.
Ừm, ngay cả cái nốt ruồi nhỏ lộ ra trên cổ hắn cũng đủ để khiến người ta bị mê hoặc, trông hắn như một báu vật quý giá mà người ta muốn nâng niu.
"Phu nhân có muốn học viết chữ không?" Trên đường về nhà, A Uy hỏi ta.
Có lẽ hắn thấy ta chăm chú nhìn khi hắn viết chữ, nên hiểu lầm ý.
Thứ ta nhìn đâu phải chữ.
Mà là người viết chữ.
Ta học vấn ít ỏi, chữ viết thì xấu như gà bới. Nghĩ đến nét chữ tinh tế của A Uy, ta hiếm khi cảm thấy xấu hổ: "Được thôi."
"Vậy chúng ta cần mua thêm một thỏi mực và giấy tuyên nữa..."
May mắn là ta đã học được thuật đọc khẩu hình từ sư phụ, nên việc giao tiếp với A Uy cũng khá thuận lợi.
Thế nhưng để nhìn rõ khẩu hình của hắn, ta càng rướn người tới gần, suýt nữa thì chạm cả vào mặt hắn. Chỉ cần một cơn gió thoảng qua, ta đã có thể hôn trộm hắn rồi, lúc đó hắn mới dừng lời, không nói nữa, chỉ mỉm cười nhìn ta.