Ngục Y - Trang 2
Chương 64: Câu hỏi gì
Dù ba năm qua cậu ta có làm gì thì cậu ta dựa vào đâu mà lại kiêu ngạo như vậy? Xem thường người khác như vậy?
Vương Tá hít một hơi thật sâu, trái tim ông ta đột nhiên đau đớn, lông mày vô thức nhíu lại.
“An Bình, cậu thoải mái đến hơi quá mức rồi”. Khương Thượng Khôn không hề tức giận, chỉ nhẹ nhàng cười.
“Vậy người làm chú này cũng sẽ không khách khí với cậu, thực ra sức khỏe của Vương Tá có chút vấn đề, muốn nhờ cậu chữa trị gi
“Chữa bệnh? Được, đưa tay ra để tôi bắt mạch trước”.
Trần An Bình trực tiếp nói với Vương Tá.
Vương Tá tức giận trong lòng nhưng phải nể mặt Khương Thượng Khôn, đồng thời ông ta cũng định kiểm tra trình độ y thuật của Trần An Bình, một tên nhóc. miệng còn hôi sữa thì y thuật có thể giỏi đến mức nào được?
Dù sao Vương Tá cũng không tin!
Đặt ba ngón tay lên cổ tay, đôi mắt hổ của Trần An Bình phóng ra một tia sắc bén và nhìn chằm chằm vào Vương Tá.
“Ông là một người đàn ông thực thụ!” Trần An Bình bỗng nhiên nói một câu rất khó hiểu.
Vẻ mặt Vương Tá không thay đổi, cầm tách trà lên nhấp một ngụm: “Tại sao lại nói như vậy?”
“Trái tim của ông bị một mảnh đạn găm vào, mảnh đạn này đã ở đó ít nhất hai mươi năm, bây giờ xuất hiện tình trạng khó thở và đau đớn không chịu nổi, tôi nói có đúng không?”
Trần An Bình nhướng mịi, rút tay về.
“Lạch cạch!”
Nghe vậy, vẻ mặt Vương Tá chợt cứng đờ, tách trà trong tay cũng rơi xuống bàn.
“Cậu, sao cậu biết được?”
“Tôi là bác sĩ, chỉ cần bắt mạch là có thể biết được, có gì khó sao?”
Trân An Bình cong môi không đồng ý.
Trung y thật sự kỳ diệu như vậy.
Chỉ cần học đến nơi đến chốn và thành thạo, thì hoàn toàn có thể thoát khỏi siêu âm màu và siêu âm, chỉ cần vài ngón tay là có thể biết được tình trạng thể chất của bệnh nhân.
Khi Trần An Bình còn đi học, có một bác sĩ trung y già làm giáo sư thỉnh giảng cho họ, một cô gái bước tới để bắt mạch, bác sĩ trung y già cau mày và yêu cầu cô gái đến bệnh viện để phẫu thuật ngay lập tức.
Cô gái sợ hãi đến bệnh viện để kiểm tra toàn diện, phát hiện trong phổi có một u nang nhỏ, may măn là lành tính và được phát hiện sớm nên chỉ cần thực hiện một cuộc tiểu phẫu, nghỉ ngơi nửa tháng rồi trở về trường học.
“Hay thật!”
Vương Tá lập tức giơ ngón tay cái lên cho Trần An Bình, sau đó rót một ly rượu đầy, đứng lên nói: “Vừa rồi tôi đã xem nhẹ cậu em Trần, Vương Tá này xin lỗi cậu ngay tại đây”.
Nói xong, Vương Tá ngẩng cổ uống hết một ly rượu.
“Trước đó tôi đã nói với ông là y thuật của An Bình rất tốt, bây giờ ông đã tin chưa?” Khương Thượng Khôn đắc ý nhướng mày, Trần An Bình lại giúp ông ta thêm nở mày nở mặt.
“Là do tôi không có kiến thức, không nhìn ra người tài giỏi”.
Vương Tá cũng không bào chữa cho mình, ông ta vốn là người từ núi Bát Đại xuống, có cái gì thì nói cái đó.
“Không sao”.
Trần An Bình xua tay nói: “Bệnh này muốn chữa trị thì khá phiền phức, cách hai mươi năm, mảnh đạn đã dung hợp làm một với da thịt, phẫu thuật thì quá mạo. hiểm, châm cứu đi, ước chừng cần hai đến ba đợt trị liệu, hay là chúng ta bắt đầu ngay bây giờ luôn được không?”
“Tôi còn phải đưa bạn gái về nhà nữa”.
Trần An Bình đặc biệt nhấn mạnh.
“An Bình, tôi biết cậu đang sốt ruột, nhưng cậu đừng vội”.
Khương Thượng Khôn kéo Trần An Bình ngồi xuống: “Lão Vương là bạn tốt nhiều năm của tôi, nếu cậu có thể chữa trị thì chắc chắn là phải làm phiền cậu rồi, nhưng trước khi chữa trị cho lão Vương, tôi có một câu hỏi”.
“Câu hỏi gì, chú cứ nói đi”.
Bất đắc dĩ, Trần An Bình chỉ có thể ngồi xuống lần nữa.
“Mảnh đạn của Lão Vương đã găm vào tim hơn 20 năm, trước đây cũng không có chuyện gì, giống như một người bình thường thôi, tại sao năm nay lại đột ngột không ổn?”
“Anh em, tôi vẫn còn sống, không có gì không ổn”.
Vương Tá hắng giọng, bày tỏ sự bất mãn: “Ít nhất năm nay rất dễ mệt mỏi, ngoại trừ thỉnh thoảng bị đau, phần lớn thời gian tôi đều khó thở hoặc thở bị hụt hơi”.
“Cũng dễ hiểu thôi, ông đã lớn tuổi rồi, sức khỏe không còn tốt như trước nữa”.
Trần An Bình cũng không úp mở: “Ví dụ như khi còn trẻ, ông có thể cống một người trưởng thành trên lưng để leo núi, bây giờ ông đã hơn 50 tuổi, cùng là ngọn núi đó, ông còn có thể cống một người trưởng thành để leo núi được không?”
“Hơn nữa, mảnh đạn đang đè lên các mạch máu chính, khó thở và cảm thấy chóng mặt là chuyện bình thường, trái tim chủ yếu cung cấp máu cho cơ thể con người, nếu lượng máu cung cấp không đủ thì khí huyết tự nhiên sẽ không đủ, đương nhiên toàn thân đều sẽ cảm thấy không thoải mái, để tôi giúp ông làm cho lưu thông thì sẽ không có việc gì”.
“Nguyên tắc điều trị cũng đơn giản, khơi thông và mở rộng mạch máu cũng giống như thông tắc một cống thoát nước bị tắc vậy, nguyên tắc tương tự”.
Nghe vậy, Vương Tá có chút xấu hổ, ông ta hiểu được lời này, nhưng ví dụ này thì thật sự không hề tốt chút nào.