Ngục Y - Trang 2
Chương 45: Cậu đâm sâu quá
“Ừ, làm đi”.
Liễu Phỉ Phỉ nhắm chặt hai mắt, khuôn mặt xinh đẹp như hoa đào đang nở. rộ, ửng đỏ cả một mảng, hàm răng cắn lấy đôi môi đỏ mọng, dáng vẻ đ ộng tình mà quyến rũ.
Một câu “Làm đi” khiến cho Trần An Bình nhiệt huyết sôi trào.
“Kế tiếp có thể sẽ đau hơn, chị phải chịu đựng một chút, sau khi được đả thông thì sẽ tốt thôi”.
“ừ" Liễu Phỉ Phỉ dùng giọng mũi trả lời, hơi xấu hổ mở mắt ra. “Chịu đựng”.
Trần An Bình hít sâu một hơi, loại bỏ hết tạp niệm trong đầu, tập trung toàn bộ sự chú ý vào kim châm.
Cái khó khăn nhất của việc châm cứu không phải là đâm vào, mà là tìm đúng huyết mạch.
Thứ mà Trần An Bình muốn tìm là kinh mạnh đang bị cản trở của Liễu Phỉ Phỉ, nó như con đường đang bị tắc nghẽn, cần có người đả thông.
Kim châm đâm vào từng chút môt, lông mày thanh tú của Liễu Phỉ Phỉ nhíu càng ngày càng mạnh, cơ thể mềm mại không chịu nổi sự đau đớn, khẽ run rẩy, bên ngoài cơ thể toát hết mồ hôi.
“Chị Phỉ, bây giờ chị cảm thấy thế nào?”
Trần An Bình dò hỏi.
“Cậu đâm sâu quá, có hơi đau”.
Liễu Phỉ Phỉ cắn đôi môi đỏ mọng, giọng nói lộ ra vẻ quyến rũ. ?rải ?ghiệm đọc tru?ệ? số 1 tại ~ ?RUM? RU?Ệ?.V? ~
“Vẫn còn nữa?”
“Hơi nóng, có cảm giác hơi tê dại, có chút muốn......
“Muốn?”
Trần An Bình mơ hồ.
Sao có thể có loại cảm giác này?
Ông đây đang chữa bệnh, chị lại nói một câu “muốn” là có ý gì?
Tôi không muốn sao?
“Không nhịn được muốn xoa một cái
Liễu Phỉ Phỉ quay ngoắt 180 độ.
*Ð, đó là điều bình thường”.
Trần An Bình vừa nghe thấy lời này, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, chứng. minh mình không đâm nhầm, cũng không chẩn đoán sai, chính là kinh mạch bị
bế tắc, dẫn đến sự phát triển không tốt.
“Kế tiếp chị phải chịu đựng một chút, khoảng mười lăm phút mới có thể rút châm ra, nhớ kỹ đừng lộn xộn, tôi đi ra ngoài hút điếu thuốc uống ngụm nước”.
Trần An Bình cần tỉnh táo một chút, cảnh tượng này quá động lòng.
Thật sợ mình chịu không nổi, nhào tới làm ra chuyện không bằng cầm thú.
“An Bình, cậu, cậu có thể giúp tôi làm một chút chuyện, tôi bị trướng, có hơi khó chịu..."
Đi tới cửa, Trần An Bình bị gọi lại “Làm chút chuyện?”
Bước chân của Trần An Bình dừng lại, chân như đeo trì không thể nhúc nhích được, anh quay đầu nhìn Liễu Phỉ Phỉ nằm trên giường đang khẽ run, lỗ mũi phát những âm thanh rì rà rì rầm, nuốt một ngụm nước miếng theo bản năng.
“Không phải cậu nói, châm cứu là chính, mát xa là phụ sao? Bây giờ cậu mát xa cho tôi trước một chút được không? Tôi thật sự rất khó chịu”.
Trên người Liễu Phỉ Phỉ đổ đầy mồ hôi lạnh, cả người giống như vừa mới vớt được từ trong nước ra.
Đau, có thể nhịn, trướng đau thật sự không nhịn được.