Ngục Y - Trang 2
Chương 34: Nói thừa!
Không ai có thể hiểu được những rắc rối của cô ấy, nếu kích cỡ hai bên trái phải chênh lệch không rõ ràng cũng không sao, nếu không tận mắt nhìn thấy thì hoàn toàn không thể nhận ra được, của cô ấy lại quá rõ ràng.
Sợ bị người khác chê cười, cô ấy không dám mặc đồ gợi cảm hay đi tắm cùng bạn thân.
“Chữa bệnh cứu người là chuyện lớn cỡ nào? Làm sao tôi có thể đùa được?”
Trần An Bình nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Ngoài ra, tôi có ba cách để làm cho bên trái và bên phải có cùng kích cỡ”.
“Thật sao? Cậu có ba cách?” Liễu Phỉ Phỉ nghe xong trong mắt sáng rực: “Ba cách nào?”
“Cách thứ nhất là châm cứu, k1ch thích tuân hoàn máu, tiêu trừ ứ máu, k1ch thích hormone tăng trưởng ở bên nhỏ; cách thứ hai, chị lấy chồng sinh con sớm, cho con bú, chỉ cho bú ở bên nhỏ, nguyên tắc cũng là để kích hoạt tuần hoàn máu, nhưng bên trái của chị sẽ khó chịu hơn, chị phải chịu đựng cơn đau do căng sữa, trong trường hợp nghiêm trọng, nó có thể gây ra viêm tuyến sữa, hoặc thậm chí ung thư vú, nguy cơ rất cao, tôi cũng không khuyến khích dùng cách này”.
“Cách thứ ba thì sao?”.
Sau khi nghe được cách thứ hai, sắc mặt Liễu Phỉ Phỉ không được tốt cho lắm.
Cô ấy có một người bạn học cấp ba kết hôn khá sớm, bị viêm tuyến sữa vì cho con bú sau khi sinh, nếu không được điều trị kịp thời, cuối cùng có thể sẽ phải cắt bỏ!
Người phụ nữ mà phải cắt bỏ ngực thì có còn gọi là phụ nữ không?
Đúng, thay vì gọi là bà xã, thì nên gọi là anh em.
“Cách thứ ba thì tương đối đơn giản, với trình độ y học hiện tại có thể giảm thiểu rủi ro xuống bằng không”.
Trần An Bình châm một điếu thuốc, rít một hơi dài: “Hút mỡ bên lớn hơn để thon gọn hơn, tức là cắt bỏ và thu gọn lại, nhược điểm duy nhất là sẽ để lại sẹo”.
“Chị chọn cách nào?”
“Hỏi thừa, tất nhiên tôi sẽ chọn cách thứ nhất”.
Liễu Phỉ Phỉ gần như không chút do dự: “Cách thứ hai ai có thể chấp nhận được? Hơn nữa, hiện tại tôi chưa có ý định kết hôn sinh con, phụ nữ nên đặt sự nghiệp lên hàng đầu”.
“Gòn về phần cách thứ ba thì còn tệ hơn, để lại sẹo là chuyện nhỏ, bên phải của tôi nhỏ như vậy, nếu hai bên đều có kích cỡ bằng nhau, người không biết còn tưởng tôi là tomboy đói!”
“Thì ra chị Phỉ, chị cũng thích lớn à”.
Trần An Bình đột nhiên ý thức được, khóe miệng hiện lên một nụ cười nham hiểm.
“Nói thừa!”
Liễu Phỉ Phỉ trợn mắt nhìn Trần An Bình, tức giận nói: “Nếu tôi không lớn, cậu còn nhìn chằm chằm tôi sao? Đàn ông, đúng là không có ai tốt!”
“Để tôi nói rõ ràng, tôi chỉ chẩn đoán cho chị, phát hiện trên người chị có điểm kỳ lạ, nên mới không nhịn được phải nhìn kỹ v: chỉ vậy thôi”.
Trần An Bình có chút chán nản.
Phải, trước đó thì thật sự là do lớn, nên anh không khỏi nhìn thêm vài lần, nhưng cuối cùng anh nhìn chằm chằm là vì anh thật sự đang chẩn đoán bệnh cho Liễu Phỉ Phỉ.
Giống như lúc Trần An Bình ở Nhà tù số 3 đảo Hồ Lô, sau khi y thuật của Trần An Bình vượt qua sư phụ của mình một cách toàn diện, không ai trong Nhà tù số 3 muốn bị Trân An Bình nhìn chằm chằm.
Không phải là họ sợ bị trừng phạt mà là sợ cơ thể mình có vấn đề gì đó.
Đây là một thói quen nghề nghiệp.
“Xì, ai tin”.
Liễu Phỉ Phỉ bĩu môi: “Cậu nói xem, châm cứu như thế nào? Tôi phải làm gì để phối hợp với cậu?”
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
“Đương nhiên phải c ởi quần áo, sau đó nằm xuống để châm cứu, mỗi lần châm cứu nửa giờ, một tuần ba đến bốn lần, sau ba tuần sẽ có hiệu quả”.
Trần An Bình suy nghĩ một chút, đưa ra phương án điều trị cụ thể.
Việc yêu cầu phụ nữ cởi bỏ quần áo để điều trị rất dễ bị hiểu lầm nên phải nói rõ trước để tránh gây rắc rối cho bản thân.
“Ba tuần, ít nhất châm cứu chín lần, gần một tháng, có phải là quá dài không? Không phải cậu cố ý kéo dài thời gian điều trị để lợi dụng tôi đó chứ?”
Nghe vậy, sắc mặt Liễu Phỉ Phỉ lạnh lùng, nghỉ ngờ nhìn Trần An Bình. “Có cách nào rút ngắn thời gian điều trị không?”
“Cũng có, nhưng tôi sợ chị không thể chấp nhận được”.
Trần An Bình suy nghĩ một chút rồi nói.
“Cậu nói trước xem, phương pháp cụ thể là gì”.
“Châm cứu là chính, rồi xoa bóp thêm, như chúng ta đã biết, xoa bóp có thể giúp lưu thông mạch máu, cũng có thể thúc đẩy nó phát triển lần nữa...”
Khi nói, Trần An Bình liếc nhìn cái khe và nhanh chóng thu ánh mắt lại.
“Được rồi, bây giờ gan của cậu càng lúc càng lớn, nhìn không còn chưa đủ, cậu còn muốn sờ vào sao?”
Liễu Phỉ Phỉ nhướng mày.
“Tùy chị muốn nói gì thì nói, chị cũng có thể không chấp nhận kế hoạch điều trị của tôi hoặc là nhờ người khác”. Trần An Bình tỏ ra thờ ơ.
Lời nói tốt không thể thuyết phục được một người không muốn nghe.
Anh là bác sĩ, không phải thần thánh và không thể cứu được tất cả mọi người.