Ngục Y - Trang 2
Chương 25: Đúng vậy
“Xin lỗi”. Cao Dương kéo Lưu Đan rời đi.
Lúc đi vào thì sắc mặt hồng hào, lúc đi ra thì hai người lại giống như cà tím phơi sương, trên trán Cao Dương thậm chí còn đổ một lớp mồ hôi lạnh.
Nếu Trần An Bình thật sự có quan hệ tốt với Khương Nam, vậy năm đó anh ta và Lưu Đan đã âm mưu hãm hại Trần An Bình, chẳng phải là...
“Anh ta, anh ta, vừa rồi chính là Trần An Bình đúng không?”
Cao Dương vỗ vỗ mặt, dùng sức dụi mắt, không thể tin được.
“Đúng vậy”.
Lưu Đan nghiến răng nghiến lợi, trong mắt hiện lên một tia oán hận: “Nhưng, vậy thì sao? Anh ta dù sao cũng chỉ là một tên tội phạm lao động cải tạo thôi,
không làm nên trò trống gì đâu!”
“Với bối cảnh gia đình và lịch sử đen tối của anh ta, đời này anh ta sẽ không bao giờ chen được vào tầng lớp thượng lưu, anh ta không xứng đáng!”
“Nhưng, anh ta ngồi cùng Khương Nam, liệu anh ta có...”
Vẻ mặt Cao Dương sợ hãi, mồ hôi chảy từ tên trán xuống cũng lạnh buốt.
“Anh có thể bình tĩnh lại một chút được không?”
Lưu Đan bất mãn trừng mắt nhìn người đàn ông này: “Anh vừa nói cậu của anh cũng khen y thuật của anh ta rất tốt, phòng khám nhà họ Trần của gia đình bọn họ đã mở được hai đời rồi, lỡ anh ta chữa bệnh cho Khương Nam thì sao?”
“Lỡ đâu anh ta chỉ là giúp Khương Nam một chút việc nhỏ thì sao?”
“Ngoài ra, suy nghĩ một chút đi, vừa rồi em và anh đã nói rõ rằng Trần An Bình là một tên tội phạm lao động cải tạo, một tên tội phạm lao động cải tạo thậm chí còn không đủ tư cách để ngồi cùng bàn với anh và em, thì có tư cách ngồi cùng Khương Nam sao?”
“Cho nên, em suy đoán Khương Nam đã bị lừa!”
Hai mắt Cao Dương sáng lên, giơ ngón cái khen ngợi: suy nghĩ thấu đáo”.
Có lý, vẫn là em yêu
“Đương nhiên!”
Lưu Đan thích thú với ánh mắt ngưỡng mộ của người đàn ông, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh nói: “Bây giờ chúng ta qua đó chờ đi, theo dõi tên tội phạm lao động cải tạo đớ”.
“Được rồi, chúng ta vừa uống trà vừa chờ đợi”.
Tìm được người phục vụ, Cao Dương gọi hai tách trà, nhìn chằm chằm về hướng phòng Hoa Sen.
Trong phòng Hoa Sen, bầu không khí trở nên có chút vi diệu khi Lưu Đan hét lên một tiếng “tội phạm lao động cải tạo”.
“Anh Trần, hai người vừa rồi có ân oán với anh à?” Khương Nam liếc mắt nhìn cha già, cẩn thận hỏi. Tội phạm lao động cải tạo sao?
Tại sao cô ta không tìm thấy bất kỳ thông tin nào về việc Trần An Bình ngồi tù, không, phải nói là thông tin trong ba năm qua đều trống rỗng.
Điều đó nghĩa là gì? Trong lòng Khương Nam hiểu rõ.
Tuy nhiên, thân phận của một tội phạm lao động cải tạo thì có gì phải che giấu?
“Đó là bạn gái cũ của tôi, năm đó vì cô ta mà tôi đã đánh tên ẻo lả bên cạnh cô ta, sau đó tôi bị bệnh viện đuổi việc và bị kết án 5 năm tù, thế thôi”.
Trần An Bình hoàn toàn không bận tâm về quá khứ của mình.
Tất cả những người vào tù đều là người xấu sao? Chưa chắc.
Mặc dù bản thân anh đã ở đảo Hồ Lô ba năm, nhưng anh không phải ở tù mà là một bác sĩ trong ngục, thậm chí anh còn được một số người phong cho danh hiệu “Ngục Hoàng đại đế”.
“Thật ghê tởm, trên đời sao lại có loại phụ nữ vô liêm sỉ như vậy?”
Khương Nam vỗ bàn đứng bật lên, nói: “Anh Trần, chuyện này giao cho tôi xử lý đi, tôi nhất định sẽ khiến bọn họ..”.
“Không cần đâu, chỉ là hai con châu chấu nhỏ thôi, cứ để chúng nhảy nhót lung tung trước đi”.
Trần An Bình ngăn cản.
Nếu chỉ để trả thù trút giận, thì anh có rất nhiều cách dễ dàng gi ết chết hai con người khốn kiếp Lưu Đan và Cao Dương, nhưng vậy thì chưa đủ.
Khi mèo bắt chuột, đâu thể tát một cái chết luôn được?