Ngự Tiền Nữ Quan - Bạc Mộ Nhan
Chương 6: Sở vương
Phó Trinh nghe vậy nhíu mày một hơi.
Sở vương không chỉ hung dữ độc ác, hỉ nộ vô thường, hơn nữa còn tuỳ tiện háo sắc, ---- phàm là nữ tử hắn coi trọng, hơn phân nửa là bị cưỡng ép tới tay nếm thử, sau đó là vứt bỏ như chưa có gì xảy ra. Trưởng Tôn Hi nhan sắc tươi đẹp, chỉ sợ đã vào hắn mắt, cho nên mới có thể dây dưa như thế.
Hôm nay làm sao không vừa khéo như vậy? Thế nhưng......, lại cố tình gặp được vị Thiên Ma sát tinh này.
"Sao lại thất thần hết rồi?" Ân Thiếu Hạo cười nói: "Chẳng lẽ, Phó Tư Nhạc không chào đón bổn vương?" Lại nhìn về phía Trưởng Tôn Hi, "Hay là tiểu nha đầu này, không muốn đi vào cùng bổn vương?"
Phó Trinh cùng Trưởng Tôn Hi đều vội nói: "Không dám."
"Vậy thì được rồi." Ân Thiếu Hạo ngoài miệng cười, trong mắt lại không có một tia ấm áp, lạnh lùng nói: "Đi đi, đừng để Thái Tử điện hạ đợi lâu."
Không đợi Phó Trinh và Trưởng Tôn Hi trả lời, liền đi vào trước.
Phó Trinh không dám không đuổi theo, quay đầu lại hung hăng trừng mắt liếc nhìn Trưởng Tôn Hi một cái, ---- đều do gương mặt này chọc họa! Nếu không phải bởi vì bộ dáng nàng có vài phần tư sắc, sao lại bị Sở vương phong lưu thành tính dòm ngó? Vừa rồi nhìn phương hướng xe ngựa của Sở vương, rõ ràng là từ Đông Cung ra tới đang muốn rời đi, vậy mà bởi vì nàng lại lộn ngược trở về Đông Cung.
Trưởng Tôn Hi cảm thấy đối phương có chút buồn cười.
Ánh mắt của nàng, rõ ràng là đang oán trách mình. Nhưng nguyên chủ vốn có sẵn bộ dáng này, mình lại không có bất luận cử chỉ nào câu dẫn Sở vương, hắn muốn quay lại nghe khúc, mình còn có thể ngăn trở được sao? Hành vi của Sở vương không hợp, chẳng lẽ còn có thể trách gương mặt này quá đẹp? Trước mắt Thái Tử và Thái Tử Phi bên kia còn chưa biết tường tận, hiện tại lại thêm một tên Sở vương, thật phiền càng thêm phiền.
Đặc biệt là nghĩ đến tính tình Sở vương ngoan độc âm lệ, càng thêm ão não trong lòng.
Đoàn người đi vào bên trong.
Bởi vì đi theo cùng Sở vương điện hạ vào trong, cho nên may mắn đi đến cửa chính rất nhanh.
Sau khi vào, đầu tiên là vòng qua một cái phù long ảnh bích* vừa rộng vừa lớn, sau đó qua cửa lớn sơn son bên trong, tiếp theo đó là con đường lót phiến đá xanh thật dài. Mỗi phiến đá xanh đều dài tới hai thước**, được sắp xếp chỉnh tề thành con đường bằng phẳng, dường như một con đường không có điểm cuối.
*Phù long ảnh bích: bức tường đắp nổi hình con rồng, vật trang trí chắn giữa cửa chính và lối đi vào trong
**1 thước = 40cm, 2 thước = 80cm
Không biết qua bao lqâu, cảnh vật xung quanh dần dần trở nên tinh xảo độc đáo.
Thỉnh thoảng nhìn thấy núi giả lởm chỏm bằng đá hình dạng kỳ quái, hoặc là ghế đá được mài giũa bóng loáng, đường cũng không hề chỉ có phiến đá xanh xếp vào nhau, mà đổi thành các viên đá cuội nho nhỏ màu sắc khác nhau. Vì hiện tại thời tiết đương độ thu đông, gió nhẹ thổi qua, thường xuyên có vài phiến lá vàng rơi xuống, hơn nữa xung quanh yên tĩnh, mang theo vài phần thanh u.
Trưởng Tôn Hi lại không có tâm tình thưởng thức.
"Thất đệ, sao quay lại rồi?" Cách đó không xa, có tiếng nam tử thanh nhã trẻ trung truyền đến.
Đoàn người nghe tiếng dừng bước.
Nháy mắt tiếp theo, động tác của các thái giám, cung nữ đều đồng loạt quỳ đầy đất.
Ân Thiếu Hạo cười nói: "Người Tư Nhạc Tư tới đưa khúc phổ cho Thái Tử điện hạ, ta vừa lúc đuổi kịp, cho nên mới thuận tiện muốn nghe tiếng đàn của Thái Tử điện hạ một chút." Ngữ điệu hắn từ tốn, "Không biết, hôm nay thần đệ có phúc phần này không?"
Chiêu Hoài Thái Tử rất khách khí, mỉm cười nói: "Nếu thất đệ muốn nghe, ta tự nhiên bêu xấu diễn tấu một khúc."
Trưởng Tôn Hi ngước mắt nhìn qua.
Xuyên qua Nguyệt Môn, các cung nhân vây quanh một nam tử trẻ thân hình thon dài. Trên thân người nọ khoác một kiện áo lông chồn màu trắng bạc loá mắt như tuyết đọng, bên trong mặc áo gấm màu đỏ đậm, chỉ là ở cổ tay áo, góc áo có thêu Quỳ long màu vàng, dùng để hiển lộ thân phận tự phụ của hắn.
Đây là......, Thái Tử? Lúc này khẳng định sẽ không nghĩ sai rồi.
Chỉ thấy khuôn mặt hắn đoan chính, khí độ thanh nhã, một bộ bạch y hoa chìm xán lạn thắng cả tuyết mùa đông, không dính chút hơi thở trần tục nào, lộ ra tư chất thần tiên bàn bạc. Đặc biệt là đôi mắt kia, dường như một cửa sông vạn dặm mênh mông khói sông, làm người vừa thấy, liền bị mất phương hướng trong cảnh tượng sóng nước vô biên này.
Trưởng Tôn Hi hơi hơi kinh ngạc.
Không nghĩ tới, Chiêu Hoài Thái Tử lại là một bộ dáng không dính khói lửa phàm tục như thế này.
"Phó Tư Nhạc." Chiêu Hoài Thái Tử nói chuyện ôn hòa, mỉm cười nói: "Là chuyện [Cẩm Sắt Hành] nói trước đây đã phổ xong?"
"Dạ vâng." Phó Trinh vừa hành lễ, vừa trả lời: "Vừa mới phổ xong, vẫn còn vài chỗ chưa được suông, cố ý đưa lại đây thỉnh Thái Tử điện hạ chỉ giáo."
Trưởng Tôn Hi hành lễ theo.
Tầm mắt Chiêu Hoài Thái Tử xẹt qua người nàng, không có phản ứng nào đặc biệt.
Phó Trinh xem ở trong mắt, tâm tình hơi thả lỏng một ít.
"Thái Tử điện hạ, mới vừa có một chuyện hết sức buồn cười." Ân Thiếu Hạo cười nói: "Tiểu nha đầu này vừa thấy bổn vương liền quỳ xuống, miệng gọi thẳng Thái Tử điện hạ." Hắn giương khóe miệng, "Ngươi nói, có buồn cười hay không?"
Trưởng Tôn Hi tức khắc khẩn trương, không biết hắn đây là thật sự cảm thấy buồn cười, hay là chuẩn bị phát tác với mình.
Nhưng Chiêu Hoài Thái Tử không tiếp lời hắn, chỉ nói: "Nổi gió rồi, nơi này có chút lạnh lẽo, chúng ta tới Thấm Phương đình lại nói chuyện tiếp, bếp lò bên kia còn chưa dọn đi, vẫn rất ấm áp."
Ân Thiếu Hạo "Hắc hắc" cười, "Vẫn là Thái Tử điện hạ biết đau lòng người."
---- càng nói càng không chịu nổi.
Chiêu Hoài Thái Tử chỉ làm như mắt điếc tai ngơ, tiếp tục đi về phía trước.
Trong lòng Trưởng Tôn Hi kinh ngạc, vị Sở vương này không chỉ có ngôn hành cử chỉ ngả ngớn, mà còn làm càn vô lễ. Chỉ là Chiêu Hoài Thái Tử lại không có một lời nửa chữ khiển trách, ngược lại còn làm bộ không nghe thấy. Như thế xem ra, dưỡng mẫu Hoắc quý phi của Sở vương xác thật quyền thế không nhỏ, ngoài ra còn được thánh sủng, hơn phân nửa là 3000 sủng ái chỉ ở một thân.
Mọi người đi theo phía sau Chiêu Hoài Thái Tử, đi được một đoạn, lại qua một cây cầu trúc cửu khúc thập bát chiết*, mới tới Thấm Phương đình.
*cửu khúc thập bát chiết: chín khúc cua và mười tám ngã rẽ
Đây là một cái đình giữa hồ, bốn phía bị nước bao quanh.
Trên cửa sổ khảm từng mảnh lưu li nhỏ màu sắc rực rỡ, không chỉ che gió, mà còn xinh đẹp, ánh mặt trời mùa thu chiết xạ trên đó, chiếu ra ngũ thải* quang mang, quả thực khiến người loá mắt.
*ngũ thải: chỉ năm màu xanh, vàng, đỏ, trắng, đen
Trưởng Tôn Hi lại không có tâm tình đi thưởng thức.
Có cung nhân mang hộp đàn của Thái Tử đi lên, đặt trên bàn, bên cạnh đốt trầm thủy hương nhàn nhạt, ngoài cửa sổ gió nhẹ thổi đến lá cây rung động "sàn sạt", nói không hết yên tĩnh u nhã.
"Tranh!" Một tiếng đàn vang lên, tiếp theo lại là vài tiếng, Chiêu Hoài Thái Tử thử thử dây đàn.
Hắn ngẩng đầu mỉm cười, "Khúc phổ mới xong, mọi người tạm chấp nhận nghe thử một hồi."
Ân Thiếu Hạo gợi lên khóe miệng, "Thái Tử điện hạ vẫn luôn khiêm tốn như vậy."
Chiêu Hoài Thái Tử chỉ cười không nói, cúi đầu đánh đàn, "Tranh......", Một tiếng đàn vang lên, lại không ngừng, cao cao thấp thấp trong trẻo nhộn nhạo vang xa. Đối diện Thấm Phương đình có một bụi trúc bích ngọc, tiếng đàn nương theo gió, phiêu đãng đi qua. Phảng phất như mưa rơi tí tách tí tách rửa sạch lá trúc, nhẹ nhàng, rành mạch, làm người nghe được vui vẻ thoải mái.
Trưởng Tôn Hi không hiểu đàn cổ, bất quá nghe một khúc nhạc ưu nhã thư thái, tâm tình cũng thả lỏng, tự nhiên là cầm kỹ của Thái Tử không tồi.
Một khúc đàn xong, Ân Thiếu Hạo vỗ tay khen nói: "Nghe một khúc này của Thái Tử điện hạ, giống như nghe nhạc cõi tiên."
Chiêu Hoài Thái Tử mỉm cười, "Quá khen." Tiện đà nhíu mày, mang ra vài phần không hài lòng, "Ừm, có mấy giai điệu cần thương thảo." Ngón tay thon dài của hắn ngừng trên dây đàn, nhìn về phía Phó Trinh, "Nơi đây không có giấy bút, ngươi theo ta đi thư phòng một chuyến, ngồi xuống cẩn thận thương nghị."
Phó Trinh vội vàng đứng dậy, "Dạ vâng."
Trong mắt Ân Thiếu Hạo hiện lên một mảnh trào phúng.
Nói gì nơi đây không có giấy bút? Chẳng lẽ nô tài đều chết hết, không ai mang lại đây được? Rõ ràng chính là Phó Trinh có việc tìm Thái Tử bẩm báo riêng, làm bộ mình không tiện mà thôi.
Chiêu Hoài Thái Tử xin lỗi nói: "Làm phiền thất đệ ngồi tại đây, cô đi một chút sẽ về."
Ân Thiếu Hạo cười cười, "Không ngại, Thái Tử điện hạ cứ đi. Chờ sửa xong, lại để thần đệ nghe lần nữa, hôm nay thật có phúc thưởng thức"
"Đó là tự nhiên." Chiêu Hoài Thái Tử cười bình tĩnh thong dong, lại hiền hoà, xoay người ra khỏi Thấm Phương đình, nói với Phó Trinh, "Chúng ta đi đi, đừng để thất đệ ngồi đây đợi lâu."
Trưởng Tôn Hi thấy bọn họ sắp đi, vội vàng đi theo.
"Chờ đã." Ân Thiếu Hạo nhướng mày nhìn về phía nàng, đôi môi hơi mỏng gợi lên một độ cong, "Khúc vừa rồi không tồi, nghe xong bổn vương cũng ngứa tay. Ngươi ở lại, nghe bổn vương đàn một khúc."
Ở lại? Trong lòng Trưởng Tôn Hi kinh hãi, nhưng lại không dám cự tuyệt, chỉ có thể hoảng loạn nhìn về phía Phó Trinh cùng Chiêu Hoài Thái Tử.
Ánh mắt Phó Trinh lập loè không chừng, trong lòng hối hận.
Sớm biết như vậy, không nên vì thử thái độ của Thái Tử điện hạ, mà che giấu thân phận của Trưởng Tôn Hi. Nếu ngay từ đầu nói rõ nàng là biểu muội của Thái Tử Phi, có lẽ Sở vương sẽ có vài phần bận tâm. Tới giờ phút này, nếu nói thẳng ra, ngược lại dường như khinh thường Sở vương, ---- biểu muội Thái Tử Phi thì như thế nào? Cũng không thể không cho Sở vương thể diện.
"Như thế nào?" Ân Thiếu Hạo nhướng mày nói: "Phó Tư Nhạc không nỡ thả người?"
Phó Trinh nào dám tranh cãi cùng Sở vương. Vội nói: "Không dám."
Trong lòng chỉ có thể tự an ủi, rốt cuộc nơi này là Đông Cung Thái Tử phủ, chung quanh lại có người, Sở vương cho dù có phong lưu, cũng không thể đùa giỡn Trưởng Tôn Hi trước mặt mọi người đi? Chờ hồi bẩm Thái Tử tin tức xong, đi nhanh về nhanh thì được rồi.
"Nếu Phó Tư Nhạc không có lời gì để nói." Ân Thiếu Hạo quay đầu nhìn về phía Chiêu Hoài Thái Tử, cười hì hì nói: "Còn Thái Tử điện hạ thì sao? Có phải thấy tiểu nha đầu này xinh đẹp, lại luyến tiếc nàng?"
Chiêu Hoài Thái Tử nhíu mày lại, "Thất đệ đừng đùa."
"Không phải thì thật tốt quá." Ân Thiếu Hạo như là thở dài nhẹ nhõm một hơi, quay mặt lại, "Tiểu nha đầu, nếu Thái Tử điện hạ cùng Phó Tư Nhạc cũng không có ý kiến, như vậy, ngươi cũng không thể không cho bổn vương thể diện chứ?"
Trưởng Tôn Hi nhanh chóng quỳ xuống, "Nô tỳ không dám."
Phó Trinh thấy không khí lộ ra mùi nguy hiểm, vội nói: "Nếu Sở vương điện hạ trổ tài, vậy ngươi phải chú tâm lắng nghe." Lại nhìn Sở vương cười, "Nàng là nữ quan mới vào cung, tâm đắc với tiếng đàn thật sự có hạn. Nếu có nói gì sai, mong rằng Sở vương điện hạ khoan hồng độ lượng, không so đo với nàng."
Ân Thiếu Hạo cười nói: "Bổn vương không tính tình lớn như vậy."
Sắc mặt Chiêu Hoài Thái Tử lãnh đạm rời đi.
Phó Trinh bất an nhìn nhìn Trưởng Tôn Hi, bất đắc dĩ đi theo.
Trưởng Tôn Hi cúi đầu không nói.
Vẻ mặt Ân Thiếu Hạo nhàn nhã tự tại, bưng trà lên, một mình chậm rãi uống, "Ừm, trà ngon......" Chờ khi không còn nhìn thấy bóng dáng Chiêu Hoài Thái Tử cùng Phó Trinh, mới nói: "Người đâu." Hắn phân phó tiểu thái giám trước mặt, "Dời đàn đến cạnh hồ nước, tiếng đàn cần kề tiếng nước mới dễ nghe."
Hai tiểu thái giám cúi đầu, không dám hé răng, nhanh chóng nâng đàn ra ngoài đình.
Ân Thiếu Hạo trong tay bưng chung trà, chậm rãi nhấm nháp. Không biết làm sao, "Loảng xoảng!" một tiếng giòn vang, như là trên tay nhất thời không cầm chắc, vậy mà làm rơi chung trà xuống đất vỡ nát.
Hai tiểu thái giám nhanh chóng chạy tiến vào.
Ân Thiếu Hạo liếc nhìn mảnh nhỏ trên mặt đất, "Nhanh dọn đi, đổi cho bổn vương một cái mới lại đây."
Đám tiểu thái giám cuống quít đi nhặt, bởi vì sợ đi lấy chổi sẽ làm Sở vương chờ không kịp, đơn giản quỳ xuống, dùng tay áo quét mảnh vỡ chung trà trên mặt đất, sau đó khom người rời khỏi.
Ân Thiếu Hạo ngồi xuống cạnh đình hóng gió, quay đầu lại nói: "Lại đây, đứng xa như vậy nghe không rõ."
Trưởng Tôn Hi hơi hơi nhíu mày, nhưng vẫn chậm rãi dời bước đi qua.
Khóe miệng Ân Thiếu Hạo hơi nhếch, nhìn về phía nàng cười nói: "Bao nhiêu người muốn nghe bổn vương đàn một khúc, cũng chưa có phúc khí này đâu." Thở dài, "Ngươi xem ngươi đi, còn như không muốn nghe."
"Nô tỳ không dám." Trưởng Tôn Hi tận lực khiến thái độ khiêm tốn một ít, để tránh chọc giận hắn.
Ân Thiếu Hạo gợi khóe miệng cười, chợt đánh đàn.
Tiếng đàn bắt đầu róc rách róc rách như dòng suối nhỏ, thanh triệt mà dễ nghe. Dần dần, tiếng đàn trở nên nóng nảy, phảng phất như sông lớn cuồn cuộn nước lũ, lao nhanh ầm ầm không thôi. Càng về sau, tiếng đàn càng thêm càn quấy không kềm chế được, tác phẩm bi tráng, ngay cả người không hiểu đàn cổ như Trưởng Tôn Hi, cũng nghe đến cảm xúc phập phồng không chừng.
Trong tiếng đàn bàn bạc phập phồng, thiết cốt tranh tranh*, vó ngựa thác loạn, dường như ngầm có kim qua thiết mã** sát phạt mà đến.
*thiết cốt tranh tranh: có nghĩa là một người có cốt khí mạnh mẽ và vững chắc.
**kim qua thiết mã: hình dung tư thế anh hùng của các chiến sĩ cầm giáo cưỡi ngựa xông ra trận. Cũng dùng để hình dung chiến tranh.
Trước mắt nàng, bất chợt hiện ra một mảnh đao quang kiếm ảnh.
Tâm thần phảng phất như bị tiếng đàn quỷ dị này khống chế, vậy mà lại sinh ra hoảng hốt, ngẩn ngơ đến nỗi quên mình đang ở nơi nào. Đang lúc khoảnh khắc mê hoặc bối rối, đột nhiên có một bóng dáng cao lớn tới gần bên người, ngầm lộ ra vài phần sát khí.
Trưởng Tôn Hi đột nhiên bừng tỉnh, giương mắt nhìn lại, phát hiện Sở vương cách mình bất quá chỉ còn một thước.
Ngón tay Ân Thiếu Hạo nhẹ nhàng lướt qua mặt nàng, cười hỏi: "...... Dễ nghe không?"
Cảm giác, quả thực như rắn độc phun nộc! Hơn nữa hơi thở nam tử tới gần, tâm Trưởng Tôn Hi sinh ra phản cảm, theo bản năng liền lùi về sau. Kết quả một chân đạp hụt, một tiếng nước đập, cùng với bọt nước bắn tung tóe, nàng rớt vào hồ nước lạnh băng, không khỏi kinh hô, "...... Cứu mạng!"
Ân Thiếu Hạo trường thân ngọc lập đứng bên cạnh đình hóng gió, vẫn không nhúc nhích.
Trưởng Tôn Hi ở trong nước liều mạng đập tay, nước gợn sóng mãnh liệt, phập phồng, càng thêm vô khổng bất nhập*, rét lạnh thấu xương vây chặt lấy nàng, nhìn thân ảnh bình tĩnh kia, ---- nháy mắt, trong đầu đột nhiên sáng suốt.
*vô khổng bất nhập: chỗ nào cũng có, nghĩa trong câu này là nơi nơi đều là nước.
Sở vương hắn......, là cố ý! Hắn muốn mình chết.
Trưởng Tôn Hi không kêu cứu mạng nữa.
Bên cạnh đình, Ân Thiếu Hạo chậm rãi giương khóe miệng, nói một câu, "Thật ra cũng là một mỹ nhân, đáng tiếc quá." Nhưng ý cười của hắn còn chưa tới đáy mắt, lại đột nhiên phát lạnh! Giống khối băng nhanh chóng đông cứng.
Giữa hồ sóng nước lóng lánh, thân ảnh nữ nhân tinh tế tú nhược kia, không chỉ không chìm xuống, ngược lại còn ra sức bơi tới hồ bờ bên kia. Tư thế đó......, thật là thành thạo lưu loát, tuyệt đối không phải là loại khuê các yếu đuối không biết bơi, mà ngược lại, như một nữ tử lớn lên ở vùng sông nước từ nhỏ.
---- thất sách.
Trong lòng Ân Thiếu Hạo giận dữ, thật sự không nghĩ tới, tiện tì này lại còn biết bơi!