Ngự Tiền Nữ Quan - Bạc Mộ Nhan
Chương 29-2: Bí Mật
"Nha, hai người trốn nơi này nói chuyện à." Ân Thiếu Hạo như là âm hồn không tan, cười tủm tỉm đi tới, "Khó trách Thái Tử điện hạ mới vừa tan triều, đã vội vã đi ngay, thì ra là có giai nhân chờ nha."
Chiêu Hoài Thái Tử hơi hơi nhíu mày, "Thất đệ, không được loạn ngôn."
Trưởng Tôn Hi cụp mi rũ mắt phúc thân, "Gặp qua Sở vương điện hạ."
"Miễn." Tâm tình Ân Thiếu Hạo có chút nát bét.
Nữ nhân này, ở trước mặt mình còn làm bộ bày ra sắc mặt tiết phụ tam trinh cửu liệt*, lại đặc biệt cho Phạn Âm nhắn tới Ngụy Đình An, chủ động hẹn Thái Tử, chạy tới nơi này câu kết làm bậy. Ha hả, vừa nãy nghe nói Phạn Âm đi tìm Ngụy Đình An, đã đoán được bọn họ có cổ quái, quả nhiên vừa lúc bị mình bắt tận mặt!
*tam trinh cửu liệt: giữ gìn trinh tiết
Chiêu Hoài Thái Tử thấy sắc mặt hắn âm tình bất định*, lo lắng hắn lại gây khó dễ cho Trưởng Tôn Hi, cho nên tiến lên nói: "Thất đệ, mấy ngày rồi không đến Đông Cung uống trà đúng không? Hôm nay trùng hợp gặp được, qua uống chút trà ngồi chơi một lát đi."
*âm tình bất định: tâm tình không ổn định
Ân Thiếu Hạo ha hả cười, "Thái Tử điện hạ hôm nay tâm tình thật sự tốt nha."
Chiêu Hoài Thái Tử không có hứng thú cãi nhau với hắn, chỉ nói: "Đi đi."
"Vậy hôm nay thần đệ lại có lộc ăn rồi." Ân Thiếu Hạo cười đáp, lại đi vài bước đến trước mặt Trưởng Tôn Hi, thấp giọng nói nhỏ bên tai nàng: "Câu tam đáp tứ*, ngươi thật đúng là có bản lĩnh."
*câu tam đáp tứ: kiểu như bắt cá nhiều tay
Trưởng Tôn Hi chỉ làm như không nghe thấy.
Ân Thiếu Hạo lại nói: "Có phải ngươi còn đang mơ mộng, muốn học Nga Hoàng Nữ Anh* cùng thờ một chồng, tương lai cũng được phong Quý phi, Thục phi gì đó đúng không?" Môi mỏng của hắn, gợi lên một nụ cười như có như không, "Đừng có nằm mơ."
*Nga Hoàng và Nữ Anh: đều là con gái của Đế Nghiêu Y Kỳ Phòng Huân và cùng là vợ của Đế Thuấn Diêu Trọng Hoa. Ý chỉ hai chị em cùng chung chồng.
Trưởng Tôn Hi cau mày, hỏi ngược lại: "Ta có nằm mơ hay không, liên quan gì đến ngươi?" Thật là chịu không nổi, giống như hắn cưỡng hôn mình một hồi, mình lại thành của hắn, có bệnh! Lui ra phía sau hai bước tránh đi, nói một câu với Chiêu Hoài Thái Tử, "Nô tỳ cáo từ trước." Vẫy tay gọi Phạn Âm, lập tức đi một hơi không thèm quay đầu lại.
Ân Thiếu Hạo đứng yên một hồi, mới áp được cơn tức xuống, nghiêng đầu liền thấy trong mắt Chiêu Hoài Thái Tử lộ vẻ châm biếm, cơn tức trong lòng lại muốn rục rịch. Nhẫn nhịn, cười lạnh nói: "Thôi vậy, hôm nay thời tiết quá lạnh, thần đệ cũng không quấy rầy Thái Tử điện hạ."
Chiêu Hoài Thái Tử mỉm cười nói: "Được thôi, ngày khác lại gặp."
Ân Thiếu Hạo mang theo khuôn mặt âm trầm rời đi.
Trở về Sở vương phủ, cơn tức trong lòng vẫn chưa tiêu tán! Nàng năm lần bảy lượt cự tuyệt mình, lại cùng Thái Tử câu kết làm bậy, rõ ràng chính là khinh thường mình, hạ quyết tâm muốn ôm đùi Thái Tử.
Bất quá là một nữ nhân tham mộ vinh hoa phú quý, không biết liêm sỉ! Không đáng tức giận.
Mình cũng không phải coi trọng gương mặt kia của nàng, mà là......, thái độ phụ hoàng đối với nàng thật là quỷ dị. Thật sự không nghĩ người được phụ hoàng coi trọng bị huynh đệ khác đoạt đi, nếu bọn họ được thêm cân lượng, bản thân mình sẽ phải bị người khác dẫm lên đầu.
Đáng giận nữ nhân kia, một chút ít liêm sỉ cũng không có.
Nàng với mình từng nằm trên một chiếc giường, từng ôm ôm ấp ấp, thậm chí còn từng thân thiết như vậy, tất cả nàng đều không để trong lòng! Chốc lát chọc cho Việt Vương xin cưới, một hồi lại câu dẫn Thái Tử gặp nàng, ha hả......, nàng đây là bày trò trên người các hoàng tử. Sau này nếu nàng gặp được Giang Lăng Vương, chỉ sợ cũng là nóng lạnh gì cũng xơi hết.
"Loảng xoảng!" Ân Thiếu Hạo phất tay ném vỡ chung trà, mảnh nhỏ vẩy đầy đất!
Vào lúc hoàng hôn mặt trời lặn về Tây, Phó Trinh lại đây.
Trưởng Tôn Hi mới từ Ngự Thư Phòng trở về, tắm rửa một cái, thay đổi một bộ trung y vàng nhạt. Bởi vì quen biết nàng, còn chưa lau đầu chải tóc, đã cho Phạn Âm mời nàng tiến vào.
Phó Trinh nhìn nhìn nàng, "Mặc xiêm y vào trước đã, đừng để cảm lạnh."
Trưởng Tôn Hi cũng không khách khí với nàng, xoay người đi khoác một kiện áo ngoài màu xanh thêu hoa ngọc lan, tóc tùy ý bới đơn giản, sau đó thoải mái đi ra. Chờ Phạn Âm pha trà xong, liền đuổi người, "Ra ngoài chờ đi."
Phó Trinh từ trong lòng ngực lấy ra một cái hộp nhỏ, đưa cho nàng, "Ngọc bội này là trước kia ngươi mang theo tiến cung, bởi vì bị Nguyễn nữ quan cùng phòng phát hiện, còn náo loạn một hồi, cho nên ta tạm thời giữ thay ngươi. Nếu là của cữu cữu ngươi, vừa lúc hắn đang tìm vậy lấy về cho hắn đi, cũng miễn gây thêm chuyện phiền phức."
Trưởng Tôn Hi tự nhiên sẽ không đi bóc trần tầng giấy trên cửa sổ, chỉ cười nói: "Vâng, vất vả Phó Tư Nhạc tự mình đến đây một chuyến."
"Ngươi nghỉ ngơi đi." Phó Trinh cũng không nhiều lời, cáo từ.
Trưởng Tôn Hi mở hộp ra, nhìn miếng ngọc bội dương chi trắng tinh sáng bóng bên trong, đây là......, của Phần Quốc phò mã sao? Bỗng nhiên trong đầu linh quang chợt lóe, không, không đúng! Lúc trước Chiêu Hoài Thái Tử bỏ thuốc mê mình, cầm miếng ngọc bội này hỏi mình, chỉ sợ đơn giản không phải là của Sở vương như suy đoán.
Mà là, Chiêu Hoài Thái Tử có khả năng nhận ra miếng ngọc bội này!
Rốt cuộc nếu hắn cho rằng ngọc bội là của Sở vương, cho dù hỏi được mình, bất quá cũng chỉ nói ra mình và Sở vương tư thông, ---- y theo mức độ hắn coi trọng Thái Tử Phi cùng Hứa gia và Phần Quốc trưởng công chúa, khẳng định sẽ không dùng loại gièm pha này đi đối phó với Sở vương, như vậy hỏi hay không hỏi cũng không khác gì nhau.
Hà tất làm điều thừa, làm mình mê mang, rồi còn phải gánh trên lưng tội danh mê luyến sắc đẹp của mình? Thậm chí vì che giấu chân tướng, tình nguyện làm cho phu thê bất hòa, cũng không giải thích cho Thái Tử Phi rõ, cư nhiên thuận thế nhận hết bồn nước bẩn.
Lúc ấy mình bị Sở vương dây dưa không dứt, một lòng chỉ nghĩ liên quan đến hắn, đúng thật là chưa từng cân nhắc kĩ lưỡng.
Hiện tại ngẫm lại, bí mật che giấu trong đó có khả năng còn lớn hơn nữa!
Miếng ngọc bội kia rốt cuộc là của ai? Trong đó, lại che giấu bí mật kinh thế hãi tục tới mức nào?! Thế nên mới khiến Chiêu Hoài Thái Tử có hành vi cổ quái, khiến Phần Quốc phò mã lòng nóng như lửa đốt,...... Không khỏi làm người khác không suy nghĩ sâu xa.
Ngày kế, khi Trưởng Tôn Hi đi Ngự Thư Phòng, đã bảo Phạn Âm mang ngọc bội đi Đông Cung giao cho Thái Tử Phi.
Thái Tử Phi đi một chuyến đến phủ Phần Quốc trưởng công chúa, trước thỉnh an mẫu thân, nói linh tinh vài chuyện việc nhà, sau đó mới đi tìm phụ thân, "Là miếng ngọc bội này sao? Cha, người nhìn xem." Đưa hộp qua.
Hứa Giới mở hộp lấy ngọc bội ra, tỉ mỉ nhìn hai lần, "Đúng rồi."
Thái Tử Phi thấy vẻ mặt phụ thân khẩn trương, không khỏi hỏi: "Sao vậy cha? Ngọc bội này có gì hiếm lạ sao? Con thấy chẳng qua chất ngọc có tốt hơn một chút, đáng tiền hơn một chút mà thôi."
"Con không biết, đây là......" Hứa Giới nói nửa câu, như là ý thức được lời nói có chỗ không ổn lại nuốt trở vào, sửa lại nói: "Đây là miếng ngọc được vớt ra từ sông Ngọc Sơn dưới chân núi Côn Luân, hiếm có khó tìm, hiếm có khó tìm......, ta giữ lại trước đã."
Thái Tử Phi buồn cười nói: "Cha, người sao lại giống thương buôn vậy chứ."
Hứa Giới đi vào buồng trong cất tốt ngọc bội dương chi, vừa ra tới lại đổi đề tài, "Con vào cung, thấy Linh Tê ổn không?" Nhịn không được thở dài, "Nàng từ nhỏ tính tình nũng nịu, lại yếu ớt, ta luôn lo lắng nàng bị người khi dễ. Huống hồ, tục ngữ nói gần vua như gần cọp, đừng làm ra chuyện gì sai khiến Hoàng Thượng bực."
Thái Tử Phi trả lời: "Linh Tê không có việc gì." Nghĩ nghĩ, lại nói: "Còn Hoàng Thượng bên kia......, nếu Linh Tê là do Hoàng Thượng tự mình đề bạt, chắc hẳn vẫn luôn yêu thích chứ? Hơn nữa, Linh Tê vừa thông minh lanh lợi, vừa không thích gây chuyện, lại tuân thủ quy củ sao có thể gây ra lỗi? Cha người cứ yên tâm đi."
Đúng là bởi vì cái này mới không yên tâm đó! Hứa Giới nhíu mày, gật đầu theo, "Linh Tê không có việc gì thì tốt."
Cháu ngoại gái chỉ là một nha đầu nho nhỏ, có tài đức gì, làm cho hoàng đế phải hành động lớn như thế? Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có khuôn mặt xinh đẹp kia của cháu ngoại gái, mới được tính có chút tác dụng. Nhưng nếu nói như vậy, chẳng lẽ......, hoàng đế coi trọng cháu ngoại gái tính thu nàng vào hậu cung làm phi sao?
Không, sự tình chỉ sợ không đơn giản như vậy!
Lại không thể nào nói rõ với nữ nhi, chỉ có thể nói vài câu nhàn thoại liền cho nàng đi, "Khó có khi con trở về một chuyến, qua nói chuyện với nương con đi." Tuy rằng hắn và thê tử không thân cận, nhưng cũng không cản trở nữ nhi ở chung với mẫu thân, huống hồ lúc này trong lòng có việc, thật sự không kiên nhẫn nói chuyện.
Tuy rằng tình cảm giữa Thái Tử Phi và phụ thân rất tốt, nhưng giữa cha con, cũng không có đạo lý chong đèn đàm đạo. Nên cũng không nghĩ nhiều, liền cáo từ: "Vậy nữ nhi đi trước." Vừa ra cửa, lại nói: "Cha người cứ yên tâm, thỉnh thoảng con sẽ tìm hiểu tin tức Linh Tê, rồi lại đưa qua đây cho người hay."
"Biết rồi, đi đi." Hứa Giới phất phất tay, nhìn nữ nhi đi xa sau đó vào buồng trong.
Hắn lại mở cái hộp kia ra lần nữa, lấy miếng ngọc bội dương chi ra ngắm nhìn cẩn thận.
Một năm đó, muội muội sinh bệnh mình qua thăm. Nàng giao miếng ngọc bội dương chi này cho mình, lệ nóng lưng tròng, ánh mắt phức tạp nói: "Ca ca cất ngọc bội này giúp muội, tương lai......, nếu Linh Tê có việc nguy hiểm, thì cầm ngọc bội đi Chu trạch ở Quế Hương phường thành Tây, giao ngọc bội cho Phụng Thánh phu nhân."
Lúc ấy mình đã cảm thấy kỳ quái, muội muội không duyên cớ gửi gắm nữ nhi đã rất kỳ quặc rồi, hơn nữa cho dù Linh Tê thật sự có chuyện, vậy cũng có Trưởng Tôn gia Tĩnh Quốc công phủ che chở, làm gì đến nỗi giống như gửi gắm cô nhi dặn dò mình chứ? Tuy rằng cảm thấy hoang đường, nhưng chỉ cho là muội muội bệnh nên có chút hồ đồ, dỗ dành nàng cũng là tốt.
Nhưng mà không bao lâu sau, Trưởng Tôn gia Tĩnh Quốc công phủ đã bị tịch thu tài sản và bị tr•ảm cả nhà, Linh Tê thành bé gái mồ côi.
---- muội muội dường như đã có dự cảm từ lâu.
Bí ẩn này, quanh quẩn trong lòng mình rất nhiều năm vẫn chưa hiểu ra.
Sau đó, Linh Tê ở phủ công chúa vẫn luôn bình an, mình cũng không đi tìm Phụng Thánh phu nhân. Không nói hành động của muội muội lúc còn sống thật là cổ quái, chỉ nói đến Phụng Thánh phu nhân......, mình lấy lý do gì đi tìm bà ấy đây? Hơn nữa, còn cần Phụng Thánh phu nhân giúp Linh Tê giải nạn, quả thực hoàn toàn không có đạo lý.
Nhưng hôm nay, thử nghĩ lại......, hình như lại có chút đạo lý.
Phụng Thánh phu nhân, là nhũ mẫu của hoàng đế.
Chỉ là đạo lý này, mình thật không dám suy nghĩ sâu xa, không dám cân nhắc, ---- Tĩnh Quốc công phủ vì sao bị tịch thu tài sản và bị tr•ảm cả nhà? Muội muội vì sao lại biết trước? Rồi vì sao ở thời điểm Linh Tê gặp nạn, mình phải giao ngọc bội này cho Phụng Thánh phu nhân? Mà hiện giờ, vì cái gì hoàng đế lại coi trọng Linh Tê như thế? Chân tướng trong đó, càng nghĩ càng cảm thấy cả người lạnh lẽo.