Ngư Sủng Trong Lòng Bàn Tay Bạo Quân Tàn Tật
Chương 23: Chương 23
23-1
Lý Ngư hoàn toàn không biết rằng Sở Yến Vũ - người bị Cảnh Vương từ chối ngay tại chỗ lại dùng cách này để vào phủ đi dạo.
Nhân vật chính công thụ không cọ sát nhau tạo ra "tia lửa tình yêu", Lý Ngư muốn hỏi hệ thống hố cá một chút xem trong tương lai liệu có ảnh hưởng gì đến Cảnh vương không?
Lý Ngư chủ động kêu : Hệ thống, nếu như tình tiết bị thay đổi hoàn toàn thì sẽ ra sao?
Cảnh Vương không thích Sở Yến Vũ, cậu luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Hệ thống luôn giả chết hiếm lắm mới có dịp không giả chết : "Ký chủ chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ manh sủng của mình là được rồi."
.
.
Ý ở đây là chỉ cần cậu hoàn thành nhiệm vụ, cho dù tình tiết thay đổi thì không có vấn đề gì sao!
Lý Ngư có chút vui vẻ.
Ban đầu cậu còn lo rằng cái hệ thống hại cá này sẽ sắp cho cậu nhiệm vụ tác hợp Cảnh Vương với Sở Yến Vũ nhưng nếu như có thể keme kịch bản thì Cảnh Vương không cần yêu hận tình thù với Sở Yến Vũ quả thực cũng không tệ.
Dù sao thì Cảnh Vương cũng không thích Sở Yến Vũ, Sở Yến Vũ cũng không thích Cảnh Vương.
Cậu chỉ là một con cá, không có khả năng nhấn đầu hai người này bắt họ yêu nhau được.
Lý Ngư lần đầu tiên cảm thấy, có cái hệ thống này bên người quả thực cũng không tệ, cho dù nó toàn hại cá.
Hệ thống nhân lúc cậu đang hưng phấn bừng bừng nhắc nhở : "Nhưng mà thay đổi kịch bản sẽ dẫn đến thay đổi phía sau.
Những chuyện khác không liên quan cũng sẽ phát sinh, những chuyện có liên quan thì chắc chắn sẽ thay đổi.
Xin ký chủ hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt bởi vì những thay đổi đó ký chủ sẽ không thể biết trước được nữa."
Hiếm lắm hệ thống hại cá mới nói nhiều như vậy, Lý Ngư cảm thấy cũng đúng đấy.
Quả thật trong nguyên tác có rất nhiều tình tiết nhưng chỉ quay chung quanh màn ngược luyến của Cảnh Vương và Sở Yến Vũ.
Nếu như Cảnh Vương không thích Sở Yến Vũ thì những tình tiết này tất nhiên sẽ bị chịu ảnh hưởng.
Đây chính là hiệu ứng cánh bướm.
Lý Ngư là một con cá rất lạc quan : Không sao cả, ta đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
Nhưng nó sẽ không ảnh hưởng tới việc Cảnh Vương đăng cơ chứ? Vạn nhất nếu như hiệu ứng cánh bướm quá mạnh, đá văng đi ngôi vương của Cảnh Vương thì làm sao bây giờ?
Cảnh Vương thân là đích hoàng tử, hắn không giống với những hoàng tử khác.
Nếu như sau này hắn không trở thành hoàng đế, sống qua những ngày không mấy dễ chịu thì, Lý Ngư vẫn mong Cảnh Vương trở thành hoàng đế thì hơn.
Hệ thống : "Bất kể chuyện gì xảy ra thì hào quang của nhân vật chính vẫn khiến bạo quân đăng cơ."
Lý Ngư : ".
.
."
Câu nói này như thể là viên thuốc an thần dành cho Lý Ngư.
Những bước sau này cậu cũng đã biết nên tính toán như nào, từng bước "hiểu biết sâu sắc" Cảnh Vương ra sao.
Lý Ngư : Đúng rồi nếu đã trả lời ta thì tiện đấy trả lời thêm cho ta đi.
Ta cũng coi như hiểu rất rõ Cảnh Vương rồi vậy phải như nào mới được coi là hiểu rõ.
Hệ thống : ".
.
."
Quả nhiên nói đến nhiệm vụ là cái hệ thống hại cá này giả chết, lập tức lại cái gì cũng không nói.
Mặc kệ như thế nào, Lý Ngư vẫn lễ phép nói bái bai với hệ thống.
Ra khỏi hệ thống, thần trí Lý Ngư trở lại thì cậu phát hiện mình bị Cảnh Vương vớt ra khỏi bể cá.
Cái thói ngủ say như chết này của cậu rất hay xuất hiện.
Chỉ cần lúc nào cậu "phát bệnh" là Cảnh Vương đều sẽ trông coi cậu cho nên cậu quen rồi, Cảnh Vương cũng quen.
Lý Ngư vẫy đuôi một cái tỏ vẻ mình hoạt bát năng động không có việc gì cả nhưng Cảnh Vương vẫn cau mày, chắc là lúc hắn xách cá lên chạm phải bụng cậu nên cảm thấy có gì đó không đúng thì phát hiện mình đang sờ bụng cá.
Lý Ngư :? ? ?
Lý Ngư bị hành động của Cảnh Vương nhắc nhở mới chợt nhận ra bụng mình có chút trướng.
Phải rồi, lúc biến thành người cậu ăn như hổ đói, giờ biến lạị thành cá chưa kịp tiêu hóa nên bụng vẫn to, có khi hệ thống cũng không để ý vấn đề ở bụng.
Đây chỉ là ăn no rỗi việc, không có việc gì.
Lý Ngư muốn giải thích nhưng lại không nói được.
Cảnh Vương sắc mặt kỳ quái sau khi sờ bụng cá thì cảm thấy có lẽ cá bị bệnh liền truyền người đến xem.
Vài tên nội thị đã từng "xem bệnh" cho cá lại xem, bây giờ lại nghiên cứu cái bụng phình lên của Lý Ngư một hồi lâu.
Một gã nội thị lau mồ hôi trên trán nói: "Điện hạ, con cá này chỉ là ăn nhiều thôi."
Một tên nội thị khác cũng nói: "Chỉ cần nó vận động cho tiêu là sẽ xẹp xuống thôi chứ không phải nó.
.
.
nó mang thai đâu ạ."
Nội thị ở đây hận không thể đâm mù hai mắt của mình, con cá này là đực, vì sao điện hạ lại hỏi đến vấn đề này!
Lý Ngư :? ? ?
Lời nói của nội thị dọa sợ Lý Ngư.
Mang thai gì cơ, chẳng lẽ Cảnh Vương hoài nghi cậu có cá con rồi? Làm sao có thể, nam nhân không có công năng sinh con, cá đực cũng không thể sinh cá con!
Cảnh Vương nuôi cậu lâu vậy rồi mà vẫn nhầm lẫn giới tính cậu à.
Lý Ngư tức thành một con cá nóc.
"Xem bệnh" xong, Cảnh Vương tự mình đẩy cậu bơi khắp nơi tiêu thực, cậu ghé vào trên tay Cảnh Vương không muốn động chút nào.
May là khi là người ăn thức ăn xong giờ trở lại thành cá không bị rối loạn tiêu hóa nên rất nhanh Lý Ngư đã khôi phục bình thường, động tác linh hoạt sinh long hoạt hổ.
Lý Ngư sau khi khôi phục thì cũng quên luôn cơn tức, cậu nhớ tới vài chuyện có liên quan đến "hiểu biết sâu sắc".
Lúc còn ở hiện đại cậu thường xuyên được nghe một câu nói được lưu truyền rộng rãi: làm nam nhân nếu muốn hiểu sâu biết rõ nhau thì phải tắm ch ung.
Lý Ngư nghĩ có thể đây chính là cửa đột phá, không thử thì sao biết được.
Cậu quyết định sẽ cùng tắm với Cảnh Vương.
Ngay cả đồng giường cộng chẩm cũng đã hoàn thành rồi thì cái tắm ch ung này có gì khó chứ?
Cảnh Vương còn nguyện ý đặt cậu bên gối ngọc cho nên sẽ không keo kiệt khi cho cậu vào thùng tắm.
Tất nhiên điều kiện tiên quyết là, cậu không được tiếp xúc nước nóng, nếu không thì thành cá luộc mất.
Sợ nước nóng thì dễ giải quyết thôi, tắm trong phòng thì chắc chắn sẽ có đồ múc nước ấm.
.
.
Lý Ngư không khỏi nghĩ thầm, nếu nhiệm vụ có thể biến thành cá nhỏ tắm suối nước nóng thì tốt rồi.
Hệ thống cạn lời rồi, không thèm để ý đến cậu nữa.
Hôm đó Cảnh Vương tắm, đuôi của Lý Ngư vẫy còn hăng hơn mọi ngày.
Vương Hỉ đứng bên ngoài vừa cầm chân dung Lý Ngư vừa như hung thần ác sát bắt người nhưng khi quay lại thấy Cá chép nhỏ thì nếp nhăn trên mặt lại cười thành đóa hoa.
"Vật nhỏ chẳng lẽ muốn tắm rửa cùng điện hạ à?"
Lý Ngư nhảy đến thành bể, vì nhiệm vụ "hiểu biết sâu sắc" này mà cậu bất chấp mọi giá, một lần nữa hóa thành một chú cá nhỏ không biết xấu hổ thổi bong bóng bán manh với Vương Hỉ.
Vương Hỉ đi xin phép Cảnh Vương, Cảnh Vương cũng cảm thấy hiếm lạ, suy nghĩ một chút thì đồng ý, cho người sắp xếp trước.
Vương Hỉ cầm một cái muôi múc nước bằng gỗ lớn, đem múc Cá chép nhỏ từ trong bể cá ra, mang vào phòng tắm, bên Cảnh Vương đã chuẩn bị xong.
Trong phòng tắm có bày không ít chậu than ấm áp, sau lưng là một tấm bình phong, ở giữa là một cái thùng tắm cao cỡ một người.
Cảnh Vương mặc áo mỏng ngồi trong nước, lệnh cho Vương Hỉ đem bỏ muôi vào trong nước.
Muôi gỗ chở Cá chép nhỏ trôi lềnh phềnh trong thùng tắm, cứ như vậy, Cảnh Vương tắm rửa trong thùng tắm, còn cá thì tắm trong muôi gỗ.
Lý Ngư hưng phấn vẫy đuôi trong muôi, muốn chèo muôi về phía Cảnh Vương.
Thế nhưng so với chén trà cậu hay dùng thì muôi gỗ nhẹ hơn nhiều, với cả vì bản thân cái muôi nó ở trong nước mà lại chứa nước nên lực đạo không dễ không chế.
Lý Ngư không có cách nào đẩy muôi về phía trước mà trái lại nó quay tròn mấy lần khiến đầu Lý Ngư quay chong chóng.
Cảnh Vương mỉm cười, hắn nhấc tay đè lại thìa gỗ đang quay không ngừng.
Lý Ngư hơi thanh tỉnh chút thì bắt gặp ngay tuấn nhan của Cảnh Vương, dưới làn nước càng thêm rõ ràng, thậm chí cậu còn thấy một giọt nước dọc theo gò má của đối phương chậm rãi trượt đến chỗ hầu kết, hầu kết lăn lăn, giọt nước liền rơi xuống.
Lý Ngư : ".
.
."
Rõ ràng lần này cậu không có loạn g ặm cắn loạn nhưng sao cậu lại có cảm giác bị lửa đốt hệt như lần trước vậy.
Nhất định là nước tắm nóng.
Lý Ngư vùi đầu vào nước trong, có chút xấu hổ.
Mau tỉnh táo lại đê, cậu là một con cá vì hoàn thành nhiệm vụ mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, cậu không thể bị sắc đẹp của chủ nhân dụ hoặc được!
Lý Ngư ngẩng đầu, muốn lại gần một chút, lần này muôi gỗ không xoay vòng vòng một chỗ nữa, bởi vì cậu dùng quá nhiều sức khiến nó bất ngờ nghiêng sang một bên, trong nháy mắt muôi nghiêng luôn!
Đúng là "no zuo no die" (1) mà.
(1) No zuo no dia: là một câu nói của người Trung, đại khái là nếu bạn không làm điều gì ngu ngốc thì cũng sẽ không bị gậy ông đập lưng ông, từ zuo (作) có nghĩa là hành động ngu ngốc.
Trong nháy mắt nước nóng tràn vào muôi gỗ, Lý Ngư bi thương nghĩ, hóa ra ngoại trừ chết hóa thành xương cá hay tro cá thì vẫn còn cách chết khác là trở thành cá luộc.
Nước này ——
Ơ, nước này không có bỏng?
Lý Ngư ở trong "nước nóng" một lúc, ngoài ý muốn phát hiện mình còn có thể bay nhảy được mà nước chảy vào thùng tắm là nước lạnh á!
Đây là chuyện gì xảy ra vậy?
Lý Ngư cẩn thận từng li từng tí men theo cái muôi gỗ bơi ra, tận hưởng cảm giác chung thùng tắm với Cảnh Vương.
Không bao lâu cậu liền hiểu được, bởi vì cậu muốn tới thùng tắm "chơi" nên Cảnh Vương đem tất cả nước nóng trong thùng đổi thành nước lạnh.
Hu hu hu chủ nhân ới, sao ngài lại đối tốt với cá vậy chứ?
Lý Ngư vung đuôi hai lần, muốn bơi gần đến gần chủ nhân một chút.
Cá và người hiếm khi được thân cận trong khoảng cách gần như vậy.
Cảnh Vương câu môi cười, lại nâng lên một vốc nước, tưới lên đầu Lý Ngư như thể trả mối thù mấy lần bị té nước.
Đại vô sỉ, dám trêu cá!
Lý Ngư rũ hết nước trên đầu, Cảnh Vương đang đắc ý cười xấu xa.
Lý Ngư chưa từng thấy vẻ mặt này của đối phương, đầu óc nóng lên, cậu nhào qua, há mồm cắn loạn.
Một người một cá, chơi đùa trong nước.
Vương Hỉ vốn còn lo Cảnh Vương ngâm nước lạnh thân thể không chịu nổi.
Chẳng qua nước này đều được chậu than giữ ấm trong phòng kín nên đã bớt lạnh rồi.
Với cả đôi khi giữa trời đông Cảnh Vương cũng sẽ ở trong nước lạnh luyện công, nên cũng không đang lo ngại.
Nhưng đề phòng vạn nhất có chuyện gì xảy ra, Vương Hỉ vẫn đi nấu canh gừng trừ lạnh phòng trước cho Cảnh Vương.
Ông cảm thấy từ khi vật nhỏ —— chủ ngư đến, điện hạ nhà ông trở nên hoạt bát hơn nhiều, Vương Hỉ nghe tiếng động bên trong, từ đáy lòng vui thay Cảnh Vương.
Tắm xong, Lý Ngư vẫn bị đặt trong muôi gỗ rồi được Cảnh Vương tự mình bưng ra.
Lý Ngư hạnh phúc cười ngây ngô.
Nhiệm vụ của cậu, tại lúc cậu đang chơi đùa với Cảnh Vương thì đổi mới.
Quả nhiên giữa các nam nhân với nhau nếu như muốn " hiểu biết sâu sắc" nhau thì cách tốt nhất là tắm ch ung.
Đợi đến khi trời tối người yên, Lý Ngư đi lĩnh thưởng.
Thời điểm nhiệm vụ này được công bố, tâm trạng cậu lúc đấy không được tốt lắm nên không có chú ý tới phần thưởng của nhiệm vụ là gì.
Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, hệ thống hố cá ngay cả cái gối ôm hình con cá còn phát thưởng thì Lý Ngư cảm thấy tốt nhất là mình không nên mong chờ gì quá nhiều.
Lúc nhận thưởng, phần thưởng lần này—— giống hệt với phần thưởng không gian trước đây, cũng là một tia sáng, tụ lại phía dưới vây cá rồi biến mất.
Lý Ngư nhanh chóng cúi đầu nhìn, thấy bên cạnh miếng vảy đại diện cho không gian tùy thân lại mọc ra một cái y hệt.
Lý Ngư : Cái này thì làm được gì?
Hai cái vảy giống hệt nhau như vậy, còn đặt song song cạnh nhau như vầy vậy có lộn không?
Lý Ngư thử chọc chọc cái vảy mới, cảm giác không có gì đặc biệt.
Nháy mắt tiếp theo, cậu phát hiện mình đang.
.
.
đang biến to ra.
Lý Ngư kinh ngạc nhìn về phía vây cá của mình, vâu cá của cậu biến thành tay người!
Hệ thống, đây là chuyện gì? Lý Ngư vui mừng.
Cậu vui vẻ sờ s0ạng mặt mình, gương mặt bóng loáng, không có vảy cá.
Mặc dù không hiểu sao cậu biến thành người, chẳng lẽ đây chính là cái mà hệ thống nói, cứ làm theo nhiệm vụ chính rồi dần dần sẽ phục hồi như cũ?
"Thật đáng tiếc nói cho ký chủ, đây chỉ là một kỹ năng." Hệ thống đến trễ lúc này mới giải thích.
Lý Ngư :.
.
.
Kỹ năng?
Hệ thống : "Nhiệm vụ chính sẽ càng ngày càng phức tạp, không biến thành người sẽ rất khó tiến hành.
Phần thưởng lần này cho ký chủ là một kỹ năng, coi như là một loại phương tiện dùng để duy trì hình ngời.
Mỗi ngày chỉ có một cơ hội dùng, mỗi lần dùng là nửa canh giờ."
Lý Ngư :.
.
.
Thời gian của cái kỹ năng này còn ngắn hơn cả thuốc biến hình! Chẳng qua mỗi ngày đều có thể dùng một lần.
.
.
Đúng rồi, không phải nói thuốc biến hình chỉ có một phần à?
Hệ thống lại hố cá, nếu như cậu biết trước có phần thưởng mỗi ngày có thể biến hình nửa canh giờ vậy thì cậu dùng thuốc biến hình coi như là phí công rồi, còn keo kiệt hơn được không!
Hệ thống : "Thuốc biến hình dùng trong một canh giờ chính xác chỉ có một phần còn lần này là thuộc về kỹ năng.
Nếu như ký chủ ghét bỏ thì có thể vứt nó đi."
Lý Ngư vội nói : Ai nói tui muốn vứt, đây chính là phần thưởng tui vất vả lắm mới có được!
Lý Ngư bảo vệ cái vảy ngọc gắt gao.
Lúc cậu hình người không có vảy cá, vảy ngọc hóa thành hai cái dấu ấn hình cái vảy dưới cánh tay.
Hệ thống : "Vậy xin ký chủ hãy tận dụng nó.
Bước tiếp theo chính là bước cuối cùng của Trăm vạn cá sủng", sau khi hoàn thành, tất cả các thuộc tính của ký chủ đều tăng lên gấp đôi, lượng chứa của không gian tùy thêm thêm một, có thể mở ra chi nhánh Trở thành cẩm lý.
.
."
Cuối cùng cũng kết thúc một nhiệm vụ chính rồi hả?
Nghe thấy ban thưởng hậu hĩnh, còn được mở nhiệm vụ trở thành cẩm lý, nhưng bước cuối cùng này là gì?
Hệ thống ở trong đầu cậu, dòng chữ nhiệm vụ "Trăm vạn cá sủng" phát ra ánh sáng vàng, Lý Ngư cẩn thận đọc bước cuối cùng của nhiệm vụ.
Bước cuối cùng —— cùng bạo quân tiếp xúc thân mật.
Cụ thể cần làm gì thì không nói.
Lý Ngư bỗng nhiên cảm thấy không ổn lắm : Chờ một chút, cái tiếp xúc thân mật này có giống với cái tiếp xúc thân mật tui đang nghĩ không?
Hệ thống : "Xin ký chủ tự nghĩ."
Lý Ngư : ".
.
."
Được rồi, thời điểm then chốt lại bắt đầu hại cá.
Lý Ngư đi dạo một vòng trong hệ thống, thời gian thành người nhanh chóng kết thúc, Lý Ngư biến trở về thành cá.
Lần biến hình này là sử dụng kỹ năng chứ không phải dùng thuốc nên Lý Ngư không có chút khó chịu gì cả.
Sau khi biến hình xong, vảy ngọc tạm thời không còn sáng bóng nữa, ý chỉ trong một ngày không thể dùng lại nữa.
Có kỹ năng này thì thỉnh thoảng có thể biến trở lại thành người chẳng qua khi sử dụng vẫn phải cẩn thận như cũ.
Hiện tại Cảnh Vương đang truy nã cậu ở khắp nơi, cậu cũng chẳng thể cứ vô tư mà trực tiếp hóa người được ——
Lý Ngư nghĩ xong rồi rời khỏi hệ thống.
Cũng may trong thời gian ngắn ngủi cậu biến thành người trong hệ thống thì bên ngoài không có gì thay đổi.
May mà có hệ thống giúp cậu chứ một người sống sờ sờ lại té xỉu trong bể cá, hình ảnh quá kh ủng bố mà.
Nhiệm vụ "Trăm vạn cá sủng" đã tiến tới bước cuối cùng, chỉ cần tiến thêm một bước thôi là cậu đã hoàn thành một nhiệm vụ chính rồi, khoảng cách cậu chân chính trở lại thành người đang ngày càng gần, vì hoàn thành nhiệm vụ, cậu nhất định phải cố gắng tiếp xúc thân mật.
Mà "tiếp xúc thân mật" thì cậu chỉ có nghĩ tới mỗi.
.
.
miệng đối miệng.
Nhờ các chén trà được đặt trên mặt đất, Lý Ngư nhẹ nhàng nhảy từ bể cá tới trước giường.
Đêm đã khuya, Cảnh Vương đã ngủ, Lý Ngư ngắm nghía vành môi duyên dáng của đối phương, cậu nhớ tới trước kia mình không cẩn thận cắn phải còn cảm thấy cá thật có lỗi, thế nhưng bay giờ cậu lại muốn chủ động đi làm chuyện mất mặt.
.
.
Không cần nghĩ nhiều như vậy, đây chỉ là một cái nhiệm vụ thôi.
Lý Ngư không ngừng thôi miên bản thân, cậu với Cảnh Vương sau khi "tìm hiểu sâu sắc" thì cũng coi như là bằng hữu, cần phải rèn sắt ngay khi còn nóng hoàn thành bước này, nếu không sau này chỉ sợ còn xấu hổ gấp đôi.
Cá chép nhỏ tự thuyết phục chính mình rồi cậu lại nhảy lên gần gối ngọc, nhắm mắt lại, miệng cá chậm rãi hướng về phía trước.
Thế nhưng là loại sự tình này, trong lúc lơ đãng tuỳ tiện liền có thể làm được, tận lực ngược lại rất nhiều không thuận.
Lý Ngư cảm thấy mình đã đưa ra đủ lâu rồi mà vẫn không tiếp xúc với thứ mềm mại kia.
Mở mắt, phát hiện Cảnh Vương đã xoay người, Lý Ngư : ".
.
."
Lý Ngư : Ta lại nhảy!
Lý Ngư lại nhảy đến một bên khác, cố gắng duỗi miệng cá, duỗi miệng cá.
Vẫn không có chạm vào.
Lý Ngư lại mở mắt, Cảnh Vương cũng vừa lúc mở mắt ra.
Lý Ngư có tật giật mình, lập tức kemedoi, tui bán sắc cá đã.
Kết quả, gối ngọc bị vỗ đến mức kêu phanh phanh phanh, quá ồn.
Lý Ngư : Hu hu hu, tui phải làm sao đây!
Cảnh Vương ước chừng là bị con cá này nhảy tới nhảy lui đánh thức, hắn tỉnh lại thì lại bắt gặp con cá này điên cuồng vỗ đuôi bên gối.
Cảnh Vương vẫn chưa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng đem tách trà gần đấy kéo tới, nhét cá vào bên trong, sau đó vỗ nhè nhẹ đầu cá rồi ngả đầu ngủ tiếp.
Lý Ngư :? ? ?
Ai có thể nói cho cậu biết vỗ đầu có nghĩa là gì không?
Lý Ngư không dám tùy tiện tiến lên hôn lung tung nữa, cậu sợ sẽ đánh thức người đang ngủ say này.
Được rồi, vẫn là để lần sau đi.
.
.
Dù sao cũng không vội.
Lý Ngư nhằm xuống bên cạnh Cảnh Vương, ngủ theo..
23-2
Cảnh Vương phủ chào đón một vị khách không mời mà đến.
Bởi vì Cảnh Vương tính tình lạnh nhạt, căn bản sẽ không mời ai nên bình thường người tới Cảnh Vương phủ chỉ có hai loại: người đến cung truyền chỉ là một loại, loại còn lại chính là thể tử của phủ Thừa Ân Công - Diệp Thanh Hoan.
Vị thế tử này thích náo nhiệt, y và Cảnh Vương cô lạnh (cô độc + lạnh lùng) không hợp nhau nhưng hàng ngày y lại không thèm kiêng nể Cảnh vương mặt lạnh mà thường xuyên qua phủ chơi. Mỗi lần thể tử Thừa Ân Công vừa đến, Cảnh Vương mặt liền đen như đáy nồi. Diệp Thế Tử không những không sợ còn rất vui, bởi vì y là biểu đệ ruột của Cảnh Vương, Cảnh Vương có thể bảo những kẻ khác cút nhưng lại không thể bảo biểu đệ mình cút.
Nhiều lắm thì hắn chỉ có lệnh thị vệ xách cổ áo Diệp Thanh Hoan, ném Diệp thế tử ra bên ngoài.
Lần trước Cảnh Vương phủ thiết yến, thế tử Thừa Ân Công bởi vì giải quyết việc công nên không có mặt, y đã thầm hối hận khi mình không thể gia lần náo nhiệt này, qua mấy ngày, y rảnh liền lập tức qua gõ cửa.
Nghe nói Cảnh Vương nuôi sủng vật, là một con cá. Hôm nay Diệp Thanh Hoan tới đặc biệt để khoe khoang thú cưng của mình. Thế tử Thừa Ân Công nuôi một con chó, y cảm thấy từ nay về sau, ít nhất ở khoản nuôi sủng vật thì y với Cảnh vương cuối cùng cũng nói được nhiều hơn hai câu.
Diệp Thanh Hoan dắt chó của mình, theo Vương Hỉ đi gặp Cảnh Vương.
Thấy biểu ca của mình, Diệp Thanh Hoan cũng không cần Vương Hỉ chào hỏi nữa mà tự động lấy một cái ghế dựa hào hứng ngồi, vừa mở miệng cái là câu đầu tiên đã hỏi tới cá.
"Thiên Trì, ngươi nuôi cá thật à?"
Cảnh Vương liếc con chó lông đen cao to lớn sau lưng Diệp Thanh Hoan, trên cổ nó đeo một cái vòng vàng nặng trịch. Lần đầu tiên trong đời Cảnh Vương không sai người ném biểu đệ ra ngoài mà sai Vương Hỉ khênh bể cá tới.
Từ khi bể cá thủy tinh được ngự ban di chuyển tới Cảnh vương phủ thì chưa từng được di chuyển vì nó vừa lớn vừa nặng, muốn di chuyển cũng không tiện. Thế nhưng, vì thế tử Ân Thừa Công mà Cảnh vương muốn di chuyển bể cá, Vương Hỉ bất đắc dĩ vừa buồn cười nghĩ: ai bảo trước kia Diệp Thế Tử khoe khoang với điện hạ chứ, bây giờ thì điện hạ cũng muốn khoe .
Thật ra bảo Diệp thế tử vào phòng xem cũng được, thế nhưng ai bảo Cảnh Vương không thích chó của Diệp Thế Tử chứ, vào trong phòng xem sao có thể thấy rõ như ở bên ngoài được.
Diệp Thanh Hoan đợi không lâu thì nghênh đón một cái bể cá làm bằng thủy tinh cao tới nửa người. Diệp Thanh Hoan há hốc miệng quên luôn cả khép lại. Cũng không phải là Diệp thế tử chưa từng nhìn thấy thủy tinh, mà là trong bể cá nhét đầy bảo thạch, gần như là lóe mù mắt Diệp Thanh Hoan. Hơn nữa trong hồ cá, rõ ràng chỉ nuôi một con cá chép nhỏ bình thường màu đen mà thôi!
"Có phải ngươi đem toàn bộ gia sản đập vào bể cá không đấy?" Diệp Thanh Hoan lẩm bẩm nói.
Diệp Thế Tử đối với việc sủng vật có quý hay không quả thực cũng không để ý. Nhưng Cảnh vương sủng con cá đến mức này thì quả thật còn hiếm hơn cả bản thân nó.
Vốn y định khoe con chó nhà y được đeo xích làm từ vàng, thế nhưng nó mà so với bể cá của Cảnh vương thì chẳng là gì cả. Dù cho cái vòng bằng vàng có giá như nào thì mấy cái món có trong bể cá của Cảnh vương sợ là có tiền cũng không mua được.
Cảnh Vương dùng vẻ mặt "Ngươi có ngốc không" nhìn Diệp Thanh Hoan một cái.
Diệp Thanh Hoan cứng người, nhớ ra thật ra Cảnh Vương là người có tiền, chỉ là bình thường hắn thâm tàng bất lộ, sao bây giờ tự dưng lại đi khoe rồi?
Diệp Thanh Hoan không muốn mất mặt, vỗ tay một cái, con chó đen y nuôi chạy đến, nhào tới chân y.
Diệp Thanh Hoan lập tức tìm về mấy phần tự tin, y ôm lấy chó yêu, chó lông đen gặm gặm mặt Diệp Thanh Hoan, Diệp Thanh Hoan cười thị uy một cái với Cảnh Vương.
Cảnh Vương thấy Diệp Thế Tử là đang gây hấn nhưng hắn chưa từng búng tay, cũng chưa từng huấn luyện cá. Cảnh Vương cảm thấy Diệp Thanh Hoan thật ngây thơ, cũng chẳng kỳ vọng gì.
Lý Ngư trong bể cá cũng phát hiện Diệp Thế Tử và chó, tình hình này vừa nhìn là biết chuyện gì xảy ra, đây là muốn các sủng vật tranh tài à? Lý Ngư hưng phấn vẫy đuổi, lặn xuống nước rồi vọt ra khỏi thành bể.
Thời khắc kiếm thể diện cho chủ nhân tới rồi, chó thì tính là gì chứ, mười con cũng không đấu lại được cậu!
Cảnh Vương thấy hình như cá của hắn. . . kích động.
Vậy tạm thử một lần đi.
Cảnh Vương do dự vươn tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên.
Lý Ngư biết Diệp Thanh Hoan đáng tin nên cũng không che dấu, cậu quẫy đuôi một cái, nhảy từ trong bể ra, chuẩn xác lọt vào lòng bàn tay Cảnh Vương.
Cảnh Vương bưng lấy con cá làm tăng thể diện cho mình, tiện nhéo nhéo lưng nó luôn. Lý Ngư muốn nhân cơ hội này tiếp xúc thân mật, nhưng động tác của Cảnh Vương lại nhanh hơn, hắn đặt Lý Ngư trong chén trà hình cánh hoa được Vương Hỉ chuẩn chuẩn bị sẵn.
Lý Ngư hôn trộm thất bại: ". . ."
Lý Ngư trong chén trà mất hứng thú bay nhảy, hu hu hu, để cậu ra ngoài, cậu muốn làm nhiệm vụ!
Cảnh Vương đùa cá trước vẻ mặt khó có thể tin được của Diệp Thanh Hoan. Con cá bình thường nhảy lên cũng không có gì đặc biệt nhưng có thể nhảy chuẩn xác vào lòng bàn tay của Cảnh vương thì....bình thường chó yêu của y nếu như không có đồ ăn dẫn thì sẽ không chủ động tới liến tay y, thế nhưng Cảnh Vương lại không có cái gì để cho ăn!
. . . Bại, bại, nhân sinh Diệp Thanh Hoan không còn gì luyến tiếc.
Chờ một chút, Diệp Thanh Hoan nhớ tới một chuyện, xoa xoa mặt nói︰ "Thiên Trì, cá ngươi tên gì?"
Cảnh Vương : ". . ."
"Chó nhà ta gọi Hùng Phong."
Diệp Thanh Hoan nhếch miệng cười, cảm thấy mình đã thắng được một ván. Y dám chắc cái tên Cảnh Vương như hũ nút này chắc chắn sẽ không đặt tên cho sủng vật.
Coi như Hùng Phong thông mình bằng cá chép nhỏ, thế nhưng bàn về việc đặt tên thì y vẫn thắng Cảnh Vương.
Cảnh Vương : ". . ."
Lý Ngư không hiểu sao lại muốn cười, còn chưa kịp cười run rẩy thì chạm phải ánh mắt của Cảnh Vương.
Lý Ngư lập tức cảm thấy không ổn lắm. Diệp Thế Tử ngay cả tên của chó cũng lấy ra để khoe, cậu chợt nhớ Vương Hỉ thường gọi mình là vật nhỏ, chẳng lẽ Cảnh Vương lại nghĩ. . .
Không muốn đâuuuuuuu, vật nhỏ còn xấu hổ hơn cả Hùng Phong hổ nữa!
Lý Ngư liền vội vàng lắc đầu vẫy đuôi, biểu thị cậu rất không muốn.
Về phía Cảnh Vương, hắn nghĩ quả thực mình chưa nghĩ tới việc đặt tên cho cá. Kỳ thật cách gọi cá có đến tận mấy loại, nhưng bình thường thuộc hạ toàn gọi là cá của điện hạ, hoặc là chủ ngư, đến cả Vương Hỉ ngẫu nhiên cũng sẽ gọi chủ ngư một hai lần, nhiều hơn thì sẽ gọi là vật nhỏ. . .
Vậy...hay cứ gọi là vật nhỏ nhỉ?
Nhưng đây là tên do Vương Hỉ đặt, Cảnh Vương hơi không quen, trong lòng hắn thì cứ một mực gọi "con cá này".
Cũng đã đến lúc đặt tên cho con cá này rồi.
Cảnh Vương mấp máy môi, truyền bút mực, nghĩ nghĩ, rồi nâng bút viết một chữ "Tiểu" xuống.
Hắn nghiêng đầu, phát hiện ánh mắt của cá đang sáng rực nhìn chằm chằm hắn.
Cảnh Vương cười một tiếng, đằng sau thêm một chữ "Ngư" rồi sau đó ném cho Diệp Thanh Hoan.
"Cho ta cái này làm gì?" Diệp Thanh Hoan hoang mang cầm tờ giấy viết tên, nhất thời không kịp phản ứng.
Vương Hỉ làm phông nền nãy giờ lúc này hừng hực nhảy ra giải thích: "Thế Tử Gia, điện hạ nhà ta muốn ngài nhớ kĩ, chủ ngư tên là "Tiểu Ngư" ."
Diệp Thanh Hoan : ". . ."
Một cái tên cực kỳ đặc sắc và vô cùng quê mùa!
Tiểu Ngư?
Lý Ngư mắt sáng lên, cái tên này vô cùng hay, rất giống với nhũ danh của cậu ở hiện đại.
Lý Ngư vội vàng thổi mấy cái bong bóng, bày tỏ niềm yêu thích với cái tên mới.
Diệp Thanh Hoan đến đây làm Lý Ngư làm mới nhận biết vơi Diệp thế tử trong nguyên tác. Trong nguyên tác Diệp Thanh Hoan là biểu đệ ruột của Cảnh Vương, cũng là một trong số ít quý công tử chính trực rộng rãi, bình thường trừ cái miệng tiện ra thì không có tật xấu nào nữa.
Mà Diệp Thanh Hoan chân thực lại nuôi một con chó khiến Lý Ngư bất ngờ, có vẻ như cái này trong sách giống với mèo của quý phi nương nương, đều là những chi tiết râu ria.
Nhưng cái chi tiết đó lại suýt nữa lấy đi mạng cá, đặc biệt là lúc Diệp Thanh Hoan sai người cởi dây xích của Hùng Phong.
Hùng Phong vắt chân lên cổ phi nước đại, mang theo một thây đầy cát bụi, Lý Ngư ở xa chỉ nghe thấy tiếng động, con chó chưa bao giờ nhìn thấy cá giờ đây kích động lao về phía cậu.
Thời điểm là người Lý Ngư không sợ mèo cũng chẳng sợ chó, thế nhưng sau khi biến thành cá thì lại sợ, mặc dù chó không thích ăn cá nhưng nó vẫn rất thích vồ cắn, răng nanh trắng hếu của Hùng Phong, nhìn thấy còn to và nhọn hơn cả của Phiêu Tuyết nữa.
Mà con chó của ngài thế tử này ấy cực kỳ cố chấp với thứ mình thích, nhất định phải dùng mũi ngửi rồi lấy mũi chọc chọc mới được.
Chó sắp chọc tới cá rồi, Lý Ngư thét lên : "Cứu mạng vớiiiiiiiii! ! !"
Cá chép nhỏ vội vàng hấp tấp, quên mất mình đang ở trong chén trà, quẫy lung tung muốn chạy trốn làm tóe lên vô số bọt nước.
Cảnh Vương ngay lúc Hùng Phong nhào tới thì chắn trước chén trà, Hùng Phong hệt như Phiêu Tuyết lúc trước, cũng đâm phải một bức tường người.
Hùng Phong là một con chó tràn đầy nhiệt huyết, bị đâm phải cũng không tức giận, nó đây cũng là lần đầu được đưa tới Cảnh Vương phủ, đối với vị Cảnh Vương chưa từng gặp mặt này sinh ra chút hiếu kỳ.
Hùng Phong không sợ Cảnh Vương nhưng Diệp Thanh Hoan lại biết Cảnh Vương một khi mà tức giận thì sẽ ra sao. Diệp Thế Tử sợ chó yêu bị Cảnh Vương đánh, vội nói : "Thiên Trì, đừng ra tay, đánh chó cũng phải nhìn chủ nó ——Hùng Phong nhà ta trời sinh năng động, sẽ không cắn người."
Nhưng nếu không cắn người thì sẽ đảm bảo nó không cắn cá sao? Diệp thế tử cũng không dám chắc.
Rất tốt. Cảnh Vương lườm Diệp Thanh Hoan, cười lạnh hai tiếng.
Cảnh Vương không xử lý Hùng Phong, quay người lệnh Vương Hỉ xách cả Diệp Thanh Hoan lẫn chó cùng nhau ném ra khỏi Cảnh Vương phủ.
Lý Ngư bị Hùng Phong dọa đến mức ý định hôn Cảnh vương cũng bay đi mất.
Chẳng qua thế tử Thừa Ân Công đến đây lại khiến cậu nhớ lại một chuyện trong nguyên tác liên quan đến Diệp Thanh Hoan.
Hệ thống nói với cậu, có tình tiết sẽ giữ nguyên, có cái sẽ thay đổi, không biết đoạn này sẽ như nào?
Trong nguyên tác, Tam Hoàng Tử thông qua Sở Yến Vũ tiếp cận Cảnh Vương. Thừa Ân Công phủ là nhà mẹ đẻ của tiên hàng hậu, là nhà ngoại của Cảnh Vương, vốn không cần phải ủng hộ hoàng tử nào cả nhưng lại bởi vì Cảnh Vương là nguyên do nên họ vẫn là gián tiếp giúp Tam Hoàng Tử một tay.
Khi Mục Thiên Chiêu phát hiện Thừa Ân Công phủ giúp Mục Thiên Minh thì ghi hận trong lòng. Đúng lúc ấy nước Kim Tuyệt mang công chúa tới hòa thân, hoàng đế vốn dĩ có ý để nàng thông gia cùng với Diệp thế tử, Nhị Hoàng Tử sợ Tam Hoàng Tử thêm được trợ lực từ công chúa Kim Tuyệt liền thiết kế âm mưu hãm hại Diệp Thanh Hoan, khiến cho Diệp Thanh Hoan "bất cẩn gϊếŧ nhầm" vị công chúa này.
Thông gia thất bại, công chúa bị gϊếŧ, Kim Tuyệt có thể biến từ bạn thành địch hay không thì Mục Thiên Chiêu không quan tâm.Trong suy nghĩ của gã, hoàng đế vì quan hệ giữa hai nước, chắc chắn sẽ xử Diệp thế tử, Thừa Ân Công chắc chắn sẽ cầu tình, chỉ cần các đại thần đứng bên phe gã đứng ra thể hiện đại nghĩa trước mặt hoàng đế, đồng thời bắt chẹt Diệp thế tử và Thừa Ân Công làm mất mặt Hiếu Tuệ Hoàng sau, hoàng đế sẽ tước đi chức quan, cũng vì vậy mà giận chó đánh mèo giận lây sang Thừa Ân Công phủ luôn.
Thế lực trên triều của Tam Hoàng Tử không bằng của Nhị Hoàng Tử, với tính cách của Tam Hoàng Tử cầu tình không thành thế nào cũng sẽ bo bo giữ mình. Thừa lúc đó Mục Thiên Chiêu sẽ lôi kéo Thừa Ân Công phủ. Nếu như lôi kéo được, Thừa Ân Công chắc chắn sẽ trung thành với gã, còn nếu như không kéo được thì ít nhất cũng sẽ lột đi một lớp da củ Tam hoàng tử.
Nhị Hoàng Tử vu oan hãm hại như vậy, đáng hận chính là, Lục Hoàng Tử lại may mắn biết trước, thế nhưng Lục Hoàng Tử lại không thèm báo cho Thừa Ân Công và Tam hoàng tử mà lại ngồi xem kịch.
Nhưng cuối cùng người chết lại không phải là công chúa của Kim Tuyệt đến để hòa thân mà lại là con gái nhỏ mà hoàng đế yêu thương nhất.
Hoàng đế long nhan thịnh nộ, Diệp Thế Tử bị xử tử, Thừa Ân Công phế tước vị lưu vong, Cảnh Vương cũng bị Hoàng đế giận chó đánh mèo, cấm túc tại Cảnh Vương phủ. Lục hoàng tử xung phong nhận việc vì Hoàng đế phân ưu, cưới được công chúa Kim Tuyệt. Tam Hoàng Tử vốn dĩ tưởng rằng chuyện xấu là do Nhị Hoàng Tử gây ra còn Lục Hoàng Tử vì mình mà tranh thủ trợ lực từ công chúa Kim Tuyệt nên từ đây hắn càng thêm tín nhiệm Lục Hoàng Tử. Nhưng trên thực tế qua vụ này người trong tay hắn đã bắt đầu bị Lục Hoàng Tử âm thầm lôi kéo.
Thật ra tất cả chuyện này đều là do Lục Hoàng Tử tương kế tựu kế, gã khiến cho hai hoàng tử bất hòa, đồng thời từ đó diệt luôn thế lực nhà Thừa Ân Công.
Nhị Hoàng Tử, Tam Hoàng Tử hiểm ác nhưng Lục Hoàng Tử còn hiểm ác hơn. Thừa Ân Công phủ thực tế là do gã thông qua Sở Yến Vũ mượn tay Cảnh Vương tranh được. Gã biết được Thừa Ân Công phủ miễn cưỡng giúp đỡ Tam Hoàng Tử nên chắc chắn sẽ không bỏ qua Tam Hoàng Tử để giúp đỡ gã nên khi chiếm được toàn bộ tín nhiệm từ Tam Hoàng Tử, gã liền chặt đứt ngay cánh tay mình dâng lên cho Tam hoàng tử, cũng từ đó khiến Nhị Hoàng Tử và Tam Hoàng Tử triệt để đối địch, tranh thủ cho bản thân một cơ hội.
Hoàng tử tranh chấp vốn không liên quan công chúa, nhưng gã ngay cả muội muội của mình cũng không tiếc hi sinh. Lục Hoàng Tử biết rõ, nếu như người chết là nàng công chúa đến hòa thân thì Hoàng đế vẫn sẽ chừa cho Thừa Ân Công phủ đường lui. Nhưng nếu như người chết lại là kim chi ngọc diệp đương triều thì Hoàng đế chắc chắn sẽ không quan tâm tới mặt mũi của Hiếu Tuệ Hoàng hậu.
Bởi vậy mới nói, Lục Hoàng Tử mới là kẻ độc ác nhất. Người này vẫn luôn núp sau lưng Tam hoàng tử, nếu không vì vậy thì sau này sau khi Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử lưỡng bại câu thương thì cũng không đến phiên Lục Hoàng Tử gã và Cảnh Vương tranh chấp, còn chút nữa gã đã leo được lên hoàng vị.
Tranh cướp ngôi vị, tử thương vô số nhưng trong nguyên tác người vô tội nhất có lẽ là Thừa Ân Công phủ và Diệp thế tử. Nhưng hiện tại lại có chuyển biến, Cảnh Vương không thích Sở Yến Vũ, thiếu đi mối liên hệ này, Tam Hoàng Tử muốn nhờ cậy Thừa Ân Công, khó càng thêm khó, Nhị Hoàng Tử cần gì phải bày mưu kế hãm hại Diệp thế tử chứ.
Nếu như không có Nhị Hoàng Tử khởi đầu chỉ sợ Lục Hoàng Tử cũng không thực hiện được ý xấu.
Lý Ngư không tiếp xúc nhiều với Diệp thế tử. Mặc dù người này miệng tiện tiện nhưng y lại là thân nhân, bằng hữu có thể đếm được trên đầu ngón tay của Cảnh Vương, lại chết oan uổng trong cuộc chiến quyền lợi, cực kỳ vô tội. Trong nguyên tác, sai khi Lục Hoàng Tử đoạt ngôi thất bại, mặc kệ Sở Yến Vũ cầu tình, Lục Hoàng Tử vẫn bị Cảnh Vương đem đi tế sống cả nhà Diệp Thanh Hoan, có thể thấy trong lòng Cảnh Vương cũng rất áy náy.
Lý Ngư nghĩ thầm, nếu như vẫn có tình tiết này của Diệp thế tử thì cậu vẫn cố giúp một tay.
Nhưng cậu —— một con cá thì giúp thế nào đây, Diệp thế tử đến Cảnh Vương phủ chỉ là nhiều hơn người khác chứ không tính là thường xuyên, còn cậu thì nhiều lắm mỗi ngày chỉ biến hình được nửa canh giờ, sợ là không gặp được Diệp thế tử, mà gặp được rồi, thì nửa canh giờ chưa đủ để khiến Diệp thế tử tin cậu. . .
Lý Ngư vẫn tiếp xúc với Cảnh Vương nhiều nhất, chỉ có thể mượn tay Cảnh Vương.
Cậu đang nghĩ phải mượn thế nào thì hệ thống hại cá đột nhiên gây rối : "Xin hỏi ký chủ, nhiệm vụ chi nhánh "Tường đồng vách sắt" đã đạt đủ điều kiện. Xin hỏi cậu có mở ra không?"
Lý Ngư : Chi nhánh gì cơ? Rõ rằng còn chưa làm cái gì mà sao đột nhiên mở được rồi?
Hệ thống : "Lúc ký chủ có tâm muốn cứu vớt pháo hôi trong sách thì đã mở được rồi."
Lý Ngư : ". . ."
Lý Ngư vui, hóa ra Thế tử gia cũng là Khụ khụ khụ, là pháo hôi à.
Có điều với điều kiện của Diệp Thế Tử, làm pháo hôi cũng là pháo hôi hút mắt nhất.
Nhiệm vụ chi nhánh này tốt nhất nên là cứu người thì có thể hoàn thành chứ nếu giống như là "minh châu sáng trong" thì phiền lắm.
Lý Ngư vẫn còn có "tiếp xúc thân mật" cần phải lo nghĩ, cẩn thận hỏi: Nhiệm vụ cụ thể như nào, phần thưởng là gì, nói chút coi nào?
Hệ thống dẫn Lý Ngư xem nhiệm vụ chi nhánh"Tường đồng vách sắt". Nhiệm vụ này nhắc nhở cực kỳ chi tiết, chỉ cần cậu trong thời gian quy định cứu người thoát chết thì coi như thành công.
Vừa hay giống với mục đích của cậu, "tường đồng vách sắt" cũng rất thực tế, chỉ cần cậu bảo vệ tốt người cần bảo vệ thôi thôi, như là dựng một bức tường đồng vách sắt quanh đối phương vậy.
Lý Ngư : Thế còn phần thưởng thì sao?
"Hoàn thành nhiệm vụ sẽ có vài món sau đây cho ký chủ lựa chọn. . ."
Hệ thống máy móc đọc.
Lý Ngư không muốn nghe : Được rồi, mấy cái kia cụ thể như nào thì sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì nói sau.
Mấy thứ mà hệ thống hố cá ban thưởng càng ngày càng khó tưởng tượng. Dù sao coi như không có nhiệm vụ thì cậu cũng sẽ tận lực đi giúp Diệp thế tử, ban thưởng hay không thì cũng không quan trọng.
Kế hoạch của Lý Ngư là viết một bức thư, đem chuyện Nhị Hoàng Tử âm mưu muốn hãm hại Diệp thế tử viết rõ ra rồi chuyển cho Diệp thế tử.
Dù cho Diệp Thanh Hoan có tin tưởng hay không thì ít nhất bức thư này cũng gây được sự chú ý của Thừa Ân Công phủ, khiến họ có tâm đề phòng. nếu như Nhị Hoàng Tử vẫn muốn ám hại như cũ thì cũng không dễ.
Lý Ngư đã có biến thành người kỹ năng nên không cần phải lo về việc cá thì cầm bút như nào, đại khái là có thể biến về thành người viết nhưng đến khi viết thư cậu mới phát hiện, chữ cổ đại đều là chữ phồn thể, Lý Ngư có thể đoán mò đọc vài chữ phồn thể nhưng nếu như muốn cậu viết thì cậu không viết được.
Lý Ngư tự dưng thành đứa mù chữ: ". . ."
Cái này không làm khó được cậu, nếu có thể đoán mò đọc được thì chỉ cần tìm một quyển sách đối chiếu là được.
Trong phòng ngủ Cảnh Vương không có nhiều sách, còn có một cái thư phòng lớn nhưng Lý Ngư chưa từng qua đó.
Đợi đến khi Cảnh Vương muốn đến thư phòng, Lý Ngư liền chủ động nhảy lên lòng bàn tay Cảnh Vương, ôm chặt ngón tay hắn không chịu buông.
Đúng là không còn cách nào khác mà.
Cảnh Vương cưng chiều nhìn cá một chút, từ khi con cá này có tên thì gan càng ngày càng to ra.
Oán thầm thì oán thầm nhưng Cảnh vương cũng không qua loa, vẫn lấy chén trà hình cánh hoa thả cá vào.
Đến thư phòng, Cảnh Vương theo thường lệ đặt cá để ở một bên, lấy bộ sách mình muốn đọc ra để ở trên bàn.
Trước kia khi Cảnh Vương đọc sách ở trong phòng ngủ, cá chép nhỏ vẫn luôn rất yên tĩnh nhưng lần này nó lại không ngoan như thường ngày nữa mà dừng sức rướn đầu về phía quyển sách hắn xem, còn điên cuồng vẫy đuôi.
Lý Ngư : Góc nhìn quá lệch, nhìn không thấy! !
. . . Cá nhỏ muốn chơi à?
Cảnh Vương rất khoan dung với con cá này. Hắn cười cười kéo chén trà gần, Vương Hỉ biết hắn muốn mang cá đến thư phòng nên đã sớm trải thảm hút nước lên bàn.
Lý Ngư cuối cùng cũng thấy sách, vừa xem vừa cố gắng nhớ kỹ những chữ có thể dùng để viết thư, có thể nhớ được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, cậu tính đợi đến lúc không có ai thì tự đi viết thư.
Cảnh Vương nhìn qua khe hở lúc đọc sách thấy cá cá chép nhỏ gật lên gật xuống có quy luật.
Cảnh Vương : ". . ."
Trong lúc nhất thời Cảnh Vương như có ảo giác con cá này đang đọc sách.
Hoa mắt à?
Cảnh Vương buông sách xuống, vuốt vuốt mi tâm. Hắn phát hiện nương theo động tác buông sách xuống của hắn, cá chép nhỏ đang ghé trên thành chén trà cũng gục xuống. "biu" một cái trượt xuống trang sách.
Cảnh Vương :. . . Thì ra là đang ngủ.
Lý Ngư : Sao lại ngủ rồi? !