Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ngủ Sớm Một Chút

Chương 42



Một câu "Cậu ngủ với tổ tông nhà tôi hả" như tiếng sét vang vọng khắp phòng khách.
Vệ Triết cầm lá bùa giật nảy mình, theo phản xạ túm lấy Cố Đình đè nghiến xuống ghế salon.
Cố Đình bị trói hai tay ra sức giãy giụa, cổ hắn nổi lên gân xanh, vừa bất lực vừa phẫn nộ nói: "Diêm Hạc ——"
Vệ Triết lập tức sầm mặt: "Nói gì đó! Gọi Diêm tổng đi!"
Cố Đình vẫn ra sức giãy giụa, khàn giọng quát: "Diêm Hạc, mẹ kiếp cậu là cái đồ không ra gì ——"
Thế mà còn ngủ với tổ tông hắn nữa.
Vệ Triết suýt nữa đè không được Cố Đình, hắn không hiểu tại sao mới nãy Cố Đình còn nằm yên trên salon mà giờ lại giãy giụa như nổi cơn điên.
Nhưng chỉ chốc lát sau hắn đã hiểu ra tiểu quỷ trên lầu là tổ tông Cố Đình.
Hình như Diêm Hạc ngủ với tổ tông người ta thật.
Vệ Triết hơi chột dạ, giương mắt nhìn Diêm Hạc trên ghế salon.
Sắc mặt Diêm Hạc điềm tĩnh, thản nhiên uống một hớp trà.
Cố Đình trừng Vệ Triết đang khống chế mình: "Mẹ kiếp buông tay ra khỏi người ông mau."
Diêm Hạc ngước mắt lên, thản nhiên nói: "Buông ra đi."
Vệ Triết ngơ ngác buông tay.
Cố Đình bị trói trên ghế salon vùng vẫy như một con cá, vừa giãy giụa vừa chửi Diêm Hạc không ra gì.
Diêm Hạc: "Cậu cũng nghe được à?"
Cố Đình trợn mắt: "Không chỉ nghe mà tôi còn thấy nữa kìa!"
Diêm Hạc "ồ" một tiếng rồi hỏi: "Vậy sao cậu còn chưa chào?"
Cố Đình trợn mắt nói tiếp: "Mẹ kiếp chào gì hả?"
Diêm Hạc khoan thai nhẹ nhàng nói: "Bạn đời của ông tổ gọi là gì thì cậu gọi tôi vậy đi."
Vệ Triết xuýt xoa một tiếng, nghĩ thầm hình như cũng đúng.
Nếu tính kiểu này thì hình như Diêm tổng là...... bà tổ của Cố Đình thì phải?
Cố Đình trợn mắt.
Hắn quên cả giãy giụa mà ngồi sững trên ghế salon mấy giây, đầu óc vẫn mờ mịt trống rỗng như cũ.
Thời học sinh, điểm số của hắn luôn xếp thứ hai, không bao giờ vượt qua được Diêm Hạc, là hạng nhì vạn năm trong miệng mọi người.
Nhưng về mặt giao tiếp hắn lại hoàn toàn xứng đáng với hạng nhất, đám người a dua nịnh hót xung quanh đều nói Diêm Hạc chẳng có chút kỹ năng giao tiếp nào, dù liên tục đứng nhất nhưng kết quả vẫn lẻ loi một mình.
Đám chó săn của hắn luôn nói: "Nếu bàn về quan hệ rộng thì Cố ca của tụi mình bỏ xa ai kia vạn dặm, đỉnh của chóp luôn."
"Đúng vậy, không chừng tốt nghiệp hai ba chục năm sau, với quan hệ rộng của Cố ca, ai kia còn phải gọi Cố ca là anh nữa cơ......"
Cố Đình thẫn thờ hoang mang, tín điều nhân sinh mà hắn thờ phụng hơn hai mươi năm qua vỡ nát thành từng mảnh.
Thì ra hai ba chục năm sau, hạng nhì vạn năm là hắn chẳng những không thể bắt Diêm Hạc gọi mình là anh.
Mà Diêm Hạc còn trở thành...... bà tổ của hắn nữa.
Mặt Cố Đình xám ngoét như tro, đờ đẫn ngồi trên ghế salon: "Sao các người biết chắc Mộ Bạch chính là tổ tông của tôi?"
Vệ Triết lắc lắc lá bùa trên tay rồi giải thích: "Phản ứng của lá bùa này đủ để chứng minh ngài ấy và anh cùng một dòng họ."
Thật ra trong lòng Cố Đình đã tin tám chín phần.
Hầu như không ai biết hắn kháng thuốc mê, nếu không phải tình cờ tỉnh lại nghe thấy chuyện này, e là cả đời Diêm Hạc cũng sẽ không để hắn biết thiếu niên gặp lần trước là tổ tông của hắn.
Cố Đình lại vùng vẫy, vừa giãy giụa vừa nghĩ thầm nói thế nào cũng phải rước tổ tông mình về mới được.
Vệ Triết vội vàng đè hắn xuống, một người liều mạng vùng vẫy, một người liều mạng khống chế, ồn ào nhốn nháo, cảnh tượng hết sức hỗn loạn.
"Các anh đang làm gì vậy?"
Một giọng nói bối rối vọng xuống từ cầu thang.
Mộ Bạch mờ mịt đứng trên bậc thang, một tay còn vịn lan can, nhìn cảnh tượng hỗn loạn trong phòng khách.
Mấy lá bùa vương vãi dưới sàn, sắc mặt Vệ Triết dữ tợn, hắn giơ đầu gối lên, liều mạng dùng cả tay lẫn chân trấn áp Cố Đình trên ghế salon.
Bộ vest của Cố Đình đã trở nên nhăn nhúm, tay chân đều bị trói, mặt đỏ tới tai ra sức giãy giụa.
Diêm Hạc mặc đồ ở nhà ngồi trên ghế salon, tư thế ngồi nghiêm chỉnh, ung dung nhàn nhã, tay cầm chén trà, hoàn toàn trái ngược với khung cảnh hỗn loạn.
Nghe thấy tiếng nói, hai người trên ghế salon cùng quay đầu nhìn, Diêm Hạc cũng ngước mắt lên.
Mộ Bạch dè dặt hỏi: "Các anh đang giết người cướp của à?"
Vệ Triết hung hăng dữ tợn: "......"
Cố Đình điên cuồng giãy giụa: "......"
Diêm Hạc nhẹ nhàng thổi trà, ôn tồn nói: "Không giết người, cũng không cướp của."
"Chỉ là tìm cháu trai cho đại nhân thôi."
Mộ Bạch: "?"
Cậu mờ mịt nhìn Cố Đình cao mét tám bị trói như con cua bự trên ghế salon, chỉ vào mình rồi chỉ Cố Đình.
Cậu há miệng mấy lần mới lắp bắp hỏi: "Cháu tôi đây sao?"
Diêm Hạc gật đầu: "Ừm. Nói đúng hơn là chắt."
Mộ Bạch: "......"
Phản ứng đầu tiên của cậu không phải là mình có chắt mà là hèn gì hôm đó cậu cứ muốn quất Cố Đình cà lơ phất phơ trước mặt.
Giống như mẹ cậu muốn quất cậu vậy.
Thì ra là có họ hàng với nhau.
Tiểu quỷ bừng tỉnh đại ngộ.
Cậu xuống cầu thang rồi đi một vòng quanh salon, cẩn thận quan sát Cố Đình trên ghế, dường như đang cân nhắc xem người trước mặt có đúng là chắt mình không.
Cố Đình bị trói trên ghế salon thấy Mộ Bạch thì hai mắt sáng rực, cố đưa mắt ra hiệu cho Mộ Bạch tới gần, hình như có lời muốn nói với cậu.
Mộ Bạch xích lại gần, nghe Cố Đình hạ giọng xúi cậu đẩy Vệ Triết ra rồi cởi trói cho hắn, sau đó cả hai cùng chạy trốn.
Mộ Bạch ngồi xổm xuống sàn, gãi má ngượng ngùng lí nhí: "Ta cũng bị bắt vào mà."
Cố Đình: "......"
Mộ Bạch: "Ta bị bắt lâu lắm rồi."
Cố Đình: "......"
Mộ Bạch: "Nhưng họ đều là người tốt, bao ăn bao ở còn bao gội đầu nữa."
Giờ Diêm Hạc gội đầu khá tốt.
Bọt xà phòng không chảy vào mắt cậu nữa.
Cố Đình bị trói như cua nạt nộ Vệ Triết đang khống chế mình: "Cậu mà không thả tôi ra, có tin ông đây cho cậu vào đồn cảnh sát ngồi không hả?"
"Ông đây sẽ tố cáo cậu là kẻ lừa đảo, cho cậu ngồi tù mục xương luôn, tin không?"
Vệ Triết: "Tôi đâu phải kẻ lừa đảo, tôi có giấy chứng nhận đàng hoàng nha."
Hắn bình tĩnh nói: "Giấy chứng nhận đạo sĩ, giấy chứng nhận thầy bùa, giấy chứng nhận thiên sư đều có, sợ gì bị bắt về đồn."
Nói xong hắn còn không quên nịnh bợ Diêm Hạc, tự hào nói: "Giờ tôi còn đóng bảo hiểm xã hội và nộp thuế nữa. Ngày nào tôi cũng đóng góp cho đất nước hết đó."
Đầu óc Cố Đình choáng váng, trợn mắt nói: "Cậu bắt nhốt tổ tông người khác mà không phải phạm pháp à?"
Vệ Triết khiêm tốn nói: "Giờ vẫn chưa có luật bắt ma nên tạm thời chưa ai quản lý chuyện này đâu."
Mộ Bạch an ủi chắt mình: "Cậu ta nói không sai đâu. Đúng là vậy đó."
Cố Đình: "......"
Mặc dù nói thế nhưng tiểu quỷ ngồi xổm trên sàn vẫn cảm thấy mình nên ra dáng tổ tông, cậu cắn răng một cái, ra vẻ điềm tĩnh hỏi Diêm Hạc có thể cởi trói được không.
Không ngờ Diêm Hạc gật đầu bảo Vệ Triết: "Cởi trói đi."
Mộ Bạch thở phào một hơi rồi quan sát kỹ càng Cố Đình sau khi được cởi trói.
Thoạt nhìn cậu và Cố Đình chẳng có bao nhiêu điểm chung, nhưng nhìn kỹ đuôi mày khóe mắt lại hơi giống nhau.
Mộ Bạch quay đầu hỏi nhỏ Diêm Hạc: "Tôi là tổ tông cậu ta thật sao?"
Diêm Hạc gật đầu, lời ít mà ý nhiều: "Lấy bùa thử mấy lần, kết quả đều cho thấy hai người cùng một dòng họ."
Mộ Bạch nhìn Cố Đình trước mặt, có chút khẩn trương.
Dù sao làm cô hồn dã quỷ lang thang lâu như vậy, giờ đột nhiên biết mình còn có hậu bối trên đời, nói không khẩn trương là xạo.
Cậu ngồi xổm trên sàn, rụt rè hỏi Cố Đình có ấn tượng gì về tên Mộ Bạch trong gia phả không.
Cố Đình hơi xấu hổ, nói Cố gia bọn họ đã mất gia phả từ lâu rồi.
Mộ Bạch: "???"
Vệ Triết cũng choáng váng: "Chẳng phải anh nói tổ tiên nhà mình là thương nhân hoàng gia sao? Còn có người làm quan nữa mà!"
Cố Đình bất lực nói: "Tổ tiên nhà tôi đúng là thương nhân hoàng gia, cũng có ghi chép trong sách cổ và rất nhiều đồ cổ, nhưng thời chiến đâu ai quan tâm nhà cậu là thương nhân hoàng gia hay Hoàng đế, chiến tranh cướp bóc đốt phá, những thứ nên đốt đều đốt sạch rồi......"
"Thời xưa mấy ông cố tôi còn ra nước ngoài du học tạm lánh một thời gian, rất lâu sau mới trở về, ngay cả nhà họ Cố mãi sau này mới sửa lại, cũng chẳng phải kiến trúc cổ xưa gì cả......"
"Bình thường toàn cúng những tổ tiên có tên, các tổ tiên khác không được ghi chép đầy đủ nên không cúng được, chỉ có thể bày một tấm bài vị Cố thị, còn bao nhiêu đều mất hết rồi."
Vệ Triết vẫn chưa từ bỏ ý định: "Chẳng phải anh nói nhà mình có lịch sử mấy trăm năm à? Một trăm năm cũng không còn sao?"
Cố Đình ho khan một tiếng rồi nói: "Làm ăn mà, nửa thật nửa giả chơi chiêu thôi, hơn nữa tổ tiên nhà tôi đúng là thương nhân hoàng gia nhưng mấy thứ nên đốt đều đốt sạch rồi......"
Mộ Bạch cũng không chịu thua mà sốt ruột hỏi: "Thật sự đốt hết không còn gì nữa sao?"
Cố Đình do dự: "Chắc là đốt hết rồi, nhưng có thể đời trước vẫn còn giữ vài thứ, cất trong két sắt với sổ hộ khẩu đấy ạ."
Mộ Bạch ỉu xìu nói: "Thật không?"
Cố Đình nhìn tổ tông còn nhỏ hơn mình ngồi xổm trên sàn với bộ dạng tội nghiệp, cắn răng nói: "Thật ạ ——"
Hắn sẽ về nhà trộm sổ hộ khẩu rồi lục tìm xem còn thứ gì chưa bị đốt không.
Cùng lắm thì đem hai hạt ngọc cổ về dỗ dành tổ tông vậy.
Đâu thể để tổ tông mình thất vọng được.
Nghe nói có lẽ còn mấy thứ chưa bị đốt, Mộ Bạch thở phào một hơi, nhìn khá vui vẻ.
Cố Đình cũng vui theo, nghĩ thầm nói thế nào Mộ Bạch cũng là tổ tông Cố gia bọn họ, phải do nhà họ Cố nuôi mới đúng.
Nghĩ vậy, Cố Đình liếc trộm Diêm Hạc rồi thì thầm với Mộ Bạch: "Đến lúc đó cháu sẽ rước ngài về."
"Làm cho ngài một pho tượng bằng vàng, ngày ngày lấy tiền giấy cho ngài đốt chơi, muốn ăn bao nhiêu nhang thì ăn bấy nhiêu!"
Mộ Bạch thoáng sửng sốt rồi vô thức hỏi: "Thật không?"
Cố Đình quả quyết gật đầu.
"Cạch" một tiếng, chén trà không nhẹ không nặng đặt xuống bàn trà, Diêm Hạc quay đầu ôn tồn hỏi: "Đang nói gì vậy?"
Cố Đình ngồi thẳng lên rồi cười ha ha: "Đâu có gì."
Diêm Hạc nhìn hắn: "Cố tổng không so đo chuyện lúc nãy bị trói lại lấy máu chứ?"
Cố Đình tiếp tục cười nói: "Diêm tổng tìm tổ tông giùm nhà họ Cố chúng tôi, đứa cháu này bị lấy ít máu có đáng gì đâu mà so đo? Hơn nữa tôi còn phải cảm ơn Diêm tổng đã giúp Cố gia rước tổ tông về sau mấy trăm năm."
Diêm Hạc nhìn Cố Đình cười tủm tỉm, không nói gì.
Một lát sau, anh cũng mỉm cười rồi chậm rãi nói: "Chuyện này có gì đâu mà cảm ơn?"
Mộ Bạch nhìn hai người nói chuyện, lúc thì quay đầu nhìn Cố Đình, lúc lại quay đầu nhìn Diêm Hạc, cứ cảm thấy bầu không khí giữa hai người hơi kỳ quái.
Cậu thấy Diêm Hạc quay sang, ôn tồn nói: "Ngài ấy tìm được dòng họ cũng có thể cho tôi danh——"
Còn chưa nói hết thì anh đã bị tiểu quỷ đứng phắt dậy bịt miệng lại.
Cố Đình: "?"
Hắn ngạc nhiên hỏi: "Cho gì cơ?"
Tiểu quỷ cố ra vẻ bình tĩnh nói: "Cho niềm vui."
Cậu bịt miệng Diêm Hạc rồi nói to: "Ta tìm được dòng họ cũng là niềm vui của cậu ấy mà."
Cố Đình không tin lắm: "Thật sao?"
Mộ Bạch bình tĩnh gật đầu, đồng thời giật giật bàn tay đang bịt miệng Diêm Hạc, giả bộ như Diêm Hạc cũng gật đầu.
Cố Đình: "......"
Vẻ mặt Diêm Hạc điềm tĩnh, hoàn toàn không giống như bị ép buộc.
Mộ Bạch hơi chột dạ nhưng vẫn không buông tay ra.
Đùa à.
Chỉ cần cậu thả tay xuống thì kiểu gì Diêm Hạc cũng sẽ nói với chắt cậu thật là tốt, cậu tìm được dòng họ thì có thể cho anh một danh phận rồi.
Đừng hỏi tại sao cậu biết.
Mấy ngày trước ở trên giường, Diêm Hạc trái một câu đại nhân vô trách nhiệm, phải một câu đi theo đại nhân chẳng có danh phận gì, suýt nữa làm cậu á khẩu.
Thậm chí quẫn bách đến nỗi Diêm Hạc nói gì cậu nghe nấy.
Diêm Hạc nói đêm nay chín giờ rưỡi phải tắt đèn đi ngủ, thế là chín giờ cậu ngoan ngoãn lên giường, ngay cả thoại bản cũng không dám đem theo.
Vành tai tiểu quỷ hơi đỏ, nghiêng đầu thì thầm: "Anh đừng nhắc chuyện danh phận trước mặt cậu ấy được không?"
Tốt xấu gì cậu cũng là tổ tông người trước mặt.
Làm gì có chuyện bạn đời của tổ tông đòi cháu chắt cho mình danh phận chứ.
Còn là một người đàn ông cao hơn mét tám nữa.
Tổ tông thì phải ra dáng tổ tông.
Diêm Hạc quay đầu nhìn cậu, thật lâu sau mới gật đầu.
Mộ Bạch dè dặt buông tay ra, nhìn thấy Diêm Hạc yên lặng ngồi trên ghế salon, đôi mắt cụp xuống, không nói thêm gì nữa.
Cậu thở phào một hơi rồi yên tâm lại.
Nhưng hình như bị lời cậu nói làm tổn thương nên sau đó Diêm Hạc vẫn làm thinh, chỉ lặng lẽ ngồi trên ghế salon.
Cố Đình ra sức nói xấu bà tổ mình để ông tổ đổi người khác.
Hắn giả bộ kinh ngạc cảm động nói: "Diêm tổng tìm được chắt cho ngài mà còn thấy vui lây nữa. Không ngờ Diêm tổng là người nhiệt tình như vậy."
"Trước kia giáo viên hay nói Diêm tổng cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình hơi lạnh lùng, cũng không thích giao tiếp với bạn học......"
Mộ Bạch vô thức phản bác: "Cậu ấy vẫn luôn nhiệt tình mà."
Ngay cả thú bông cầu phúc cũng mang theo bên người, một ngày hai mươi bốn tiếng đều cất trong túi.
Mộ Bạch nghiêm mặt nói: "Cháu đừng nói lung tung cậu ấy không thích giao tiếp nữa."
Mỗi tối anh còn kể chuyện cho cậu nghe cơ mà.
Sao lại không thích giao tiếp chứ?
Nói hươu nói vượn.
Cố Đình tự dưng bị tổ tông nhà mình giáo huấn một trận thì há hốc miệng, nghĩ thầm: "Trên học bạ ghi vậy mà. Hắn đâu có nói lung tung......"
Để người trước mặt không bênh bà tổ của mình nữa, Cố Đình cắn răng tiếp tục nói xấu: "Hồi đó Diêm tổng toàn ở một mình, không thích nói chuyện với người xung quanh......"
Diêm Hạc trên ghế salon lên tiếng.
Anh rũ mắt nhẹ giọng nói: "Đúng là hồi đó tôi toàn ở một mình."
"Mùa đông tuyết rơi dày, lúc nào tôi cũng quét tuyết một mình, thường xuyên quét đến tối mịt mới về."
Cố Đình: "???"
Hắn trợn mắt há hốc mồm.
Trường bọn họ bắt học sinh quét tuyết lúc nào chứ?
Mộ Bạch nói ngay: "Trường anh quá đáng thật đấy."
Diêm Hạc lắc đầu: "Đều tại tôi cả."
Anh ngước mắt lên rồi thở dài nói: "Nếu tôi cũng giống Cố tổng chắc sẽ có nhiều người quét phụ lắm."
Cố Đình: "......"
Mộ Bạch nhìn chắt mình, nghiêm nghị nói: "Tiểu Cố à. Trước kia cháu và cậu ấy đều là bạn học, sao không phụ một tay hả?"
Cố Đình: "......"
Hắn cứ cảm thấy vẻ mặt này của Diêm Hạc còn đáng ghét hơn lúc đứng nhất nữa.
Diêm Hạc che miệng lẩm bẩm: "Không danh không phận, Cố tổng không giúp cũng là lẽ thường tình mà."
Cố Đình: "......"
Người trước mặt thật sự muốn hắn gọi mình là bà tổ sao?
Mộ Bạch chột dạ không dám ngẩng đầu lên, thì thầm an ủi Diêm Hạc.
Lúc thì nói mùa đông tuyết rơi cậu sẽ quét chung với anh, sau đó lại nói Diêm Hạc nhìn cậu quét là được rồi.
Cuối cùng thấy Diêm Hạc vẫn che miệng, đôi mắt cụp xuống nhìn hết sức cô đơn, Mộ Bạch vắt hết óc dỗ dành anh, thốt ra một câu khi nào tuyết rơi thì gọi Cố Đình tới quét.
Cố Đình: "......?"
Lúc này Diêm Hạc mới thả tay xuống rồi cười nói: "Ai lại làm thế chứ."
Thấy anh cười, Mộ Bạch quay đầu đưa mắt cầu cứu Cố Đình.
Cố Đình: "......"
Tổ tông mấy trăm năm trước nhờ hắn giúp, hắn còn biết làm sao đây?
Cố Đình cắn răng nói: "Để tôi quét cho, từ nhỏ tôi đã mê quét tuyết rồi, một ngày không quét thì toàn thân lại bứt rứt......"
Diêm Hạc lịch sự nói: "Đành phiền Cố tổng vậy."
Thấy Diêm Hạc chịu ngẩng đầu lên, không còn lộ vẻ cô đơn nữa, Mộ Bạch vui mừng gật đầu.
Nhưng bộ dạng này trong mắt Cố Đình rõ ràng là đã ăn phải bùa mê thuốc lú.
Đúng là bị lú đầu mà!
Hắn đau lòng nhức óc không thôi, vừa định mở miệng thì nghe Diêm Hạc bảo Vệ Triết khuya rồi, tiễn khách về đi.
Cố Đình bám lấy ghế salon, định nói vẫn còn sớm lắm, ai ngờ Diêm Hạc lịch sự nói: "Lúc nãy Cố tổng cũng nói trước kia tính tình tôi lạnh lùng, không thích giao tiếp với ai mà."
Ẩn ý là chẳng thân thiết gì với hắn cả, liệu hồn xéo nhanh đi.
Giọng điệu khiêm tốn ôn hòa nhưng nội dung lại đơn giản thô bạo.
Tiếc là ông tổ đã chết mấy trăm năm của hắn không nghe ra ẩn ý mà chỉ ngồi cạnh Diêm Hạc, thổn thức nói trước kia các giáo viên và bạn học đều nhìn lầm Diêm Hạc rồi, rõ ràng người ta dạt dào tình cảm thế cơ mà.
Cố Đình chỉ hận mình ngày xưa bị mù.
Nên mới nghĩ Diêm Hạc là khúc gỗ.
Mộ Bạch tiễn chắt mình ra cổng, vốn định diễn vở kịch tổ tông và chắt trai chia ly đầy cảm động, thậm chí Cố Đình còn chuẩn bị sẵn tư thế ôm ấp bịn rịn.
Nhưng cuối cùng vở kịch bị một câu "vết thương hơi đau" của Diêm Hạc cắt ngang.
Tai tiểu quỷ dỏng lên như rađa, lập tức bỏ chắt mình lại để chạy đến cạnh Diêm Hạc hỏi han ân cần.
Cố Đình chỉ biết cười trừ, nhắc ông tổ đã chết mấy trăm năm của mình nhớ liên lạc thường xuyên, có rảnh thì dẫn cậu ra ngoài đi dạo một vòng.
Tiếc là ông tổ hắn một lòng nhào vào bà tổ, nghe hắn nói cũng chỉ gật đầu qua loa.
Đợi người trong biệt thự về hết, Diêm Hạc mới quay sang nói với tiểu quỷ đang định vén áo mình lên: "Ổn rồi. Lúc nãy tự dưng nhói một cái, giờ hết đau rồi."
Mộ Bạch sờ vết thương, hỏi đi hỏi lại: "Không đau thật sao?"
Diêm Hạc: "Không đau."
Tiểu quỷ "ồ" một tiếng rồi hỏi anh: "Anh nghĩ Cố Đình về nhà có tìm được vật gì hữu ích không?"
Diêm Hạc: "Chắc sẽ có thôi."
Anh ung dung nói: "Chẳng phải đại nhân là Thanh Thiên tiểu lão gia Tế Châu sao?"
"Tiếng tăm vang dội như thế chắc Cố gia có không ít ghi chép đâu."
"Đại nhân đừng lo."
Mộ Bạch hết sức chột dạ, khí thế lần trước khoe khoang muốn phạt gậy người trước mặt hoàn toàn mất sạch, ấp úng nói: "Ừm......"
Cậu ra vẻ bình tĩnh nói: "Vậy chờ cậu ấy tìm thử xem......"
Kết quả ngày hôm sau, Mộ Bạch không đợi được vật Cố Đình tìm mà chờ được một cú điện thoại.
Buổi tối, hai người ở trong phòng làm việc, Diêm Hạc nghe máy, nghe thấy giọng Cố Đình ở đầu dây bên kia.
Cố Đình hùng hồn nói muốn dẫn tổ tông mình ra ngoài chơi để tỏ lòng hiếu thảo.
Diêm Hạc không nói gì mà đưa điện thoại cho Mộ Bạch.
Mộ Bạch cầm điện thoại, nghe Cố Đình nói muốn dẫn mình ra ngoài đi dạo một vòng, còn muốn mua điện thoại di động cho mình nữa.
Tiểu quỷ hơi dao động.
Nhưng Diêm Hạc bên cạnh vừa cúi đầu lật tài liệu vừa nói đêm nay trước khi ngủ sẽ kể kết cục của Nick Sassou.
Tiểu quỷ lập tức nói với người trong điện thoại mình không đi mà muốn ở nhà với Diêm Hạc.
Điện thoại gì cũng thua xa tình yêu hiện giờ của cậu —— Gã khổng lồ xanh Nick Sassou.
Cố Đình: "???"
Hắn nóng nảy hỏi: "Diêm Hạc không cho ngài ra ngoài đúng không? Ngài cứ nói với cháu, cháu có cách......"
Tất nhiên tiểu quỷ còn lâu mới nói với chắt trai rằng mình đam mê thoại bản mất hết ý chí.
Dù sao tổ tông cũng phải ra dáng tổ tông.
Cậu cầm điện thoại chạy ra ngoài phòng làm việc, nhớ lại câu lần trước mình nói với A Sinh, thế là bịa ra một cái cớ: "Trong nhà cúp điện, Diêm Hạc sợ tối nên ta phải ở nhà với cậu ấy."
Cố Đình: "......"
Tiểu quỷ kẻ cả nói: "Cậu ấy vừa sợ tối vừa sợ ma, lát nữa không thấy ta đâu lại cuống lên cho xem."
"Thôi không nói với cháu nữa, ngày mai gặp."
"Ngày mai gặp" là câu tiểu quỷ học được từ gã khổng lồ xanh Nick Sassou.
Sau khi cúp máy, tiểu quỷ chạy vào phòng làm việc ngồi ngay ngắn trước bàn.
Diêm Hạc vẫn cúi đầu phê duyệt tài liệu, không hề ngạc nhiên chút nào.
Dù sao trước kia loạt phim về gã khổng lồ xanh chiếu đến phần cuối, cháu trai năm đó mười tám tuổi của anh khóc lóc nài nỉ anh giả làm bố mình để xin trường cho nghỉ học, nói dù có lết cũng phải lết tới rạp xem phần cuối.
Đừng nói chắt trai mà ngay cả anh bây giờ cũng phải nhường đường cho gã khổng lồ xanh.
———
Bên kia.
Trong quán bar, ánh đèn sặc sỡ lung linh mờ ảo, đám người trên sàn nhảy nhót tưng bừng, tiếng huýt sáo vang lên không ngớt.
Ở dãy ghế dài nào đó, mặt bàn cẩm thạch bày đủ loại rượu đắt tiền, Cố Đình sầm mặt ngồi trên ghế salon.
Đám chó săn xung quanh hai mặt nhìn nhau, chẳng biết chuyện gì xảy ra.
Tính tình Cố Đình hào phóng hay cười, rất hiếm khi thấy vẻ mặt sa sầm này, cứ như bị ức hiếp quá đáng lắm vậy.
Chó săn số một và chó săn số hai nhìn nhau rồi anh dũng tiến lên lấy lòng Cố Đình, tung ra đòn sát thủ không bao giờ thất bại và chủ đề muôn thuở.
"Cố ca, tớ nghe nói gã họ Diêm kia năm nay vẫn còn độc thân đấy."
"Ầy, đây là lẽ thường tình mà, hồi đi học gã họ Diêm kia đã giống núi băng, cái gì cũng không biết, tất nhiên là không giống Cố ca rồi......"
"Đúng vậy đúng vậy......"
Đám người vẫn mồm năm miệng mười như trước đây, nói gã họ Diêm kia hệt như khúc gỗ, độc thân lâu năm như vậy nhất định là chẳng tâm cơ gì, không biết làm sao khai sáng.
Quy trình cũ rích.
Đám người đang bàn tán rôm rả, khí thế ngất trời thì một tiếng quát cay cú bất ngờ vang lên.
"Đậu má ai nói Diêm Hạc là khúc gỗ hả?"
Gân xanh nổi lên trên trán Cố Đình, hắn tức gần chết, nhớ lại người đàn ông cầm chén trà cách đây không lâu, tức tối mắng to: "Đậu má ai nói Diêm Hạc không tâm cơ?"
"Cả người cậu ta đều là tâm cơ, tâm cơ còn nhiều hơn tâm sen nữa!"
Quyến rũ tổ tông hắn điên đảo thần hồn!
Mẹ kiếp cái này không gọi là tâm cơ thì là gì?
Sợ tối à?
Lòng dạ đen tối thế kia mà còn sợ tối hay sao?
Chương trước Chương tiếp
Loading...