Ngủ Sâu - Dương Tố
Chương 59: "Kiểm tra nhé, 235 + 285 bằng mấy?"
Luôn có người ở lại và luôn có người ra đi. Năm tháng vội vàng trôi, qua rồi không trở lại. Tất cả tốt đẹp cùng không tốt đẹp cũng sẽ xa xăm. A Nguyệt vẫy tay chào Phương Miên và Mục Tĩnh Nam, Phương Miên ngồi trên trực thăng, nhìn A Nguyệt đứng ở sân thượng xa dần, xa dần, kể cả Thiên Đàng cũng trở thành chấm nhỏ, ẩn mình trong tuyết trắng bất tận. May thay, dẫu thời gian cứ trôi, người cứ vội đi, Mục Tĩnh Nam vẫn luôn ở bên cạnh cậu.
Trực thăng chở họ đến thành phố cực bắc, lần trước đi từ nam ra bắc phải mất hơn một năm. Lần này từ bắc vào nam, cậu dẫn Mục Tĩnh Nam thuê máy bay, chỉ mất vài tiếng, chớp mắt đã về. Trở về sau chặng đường dài đằng đẵng, thấy Lộ Thanh Ninh đang cho chó hoang ăn trước cửa. Bôn ba một năm, ở lại Thiên Đàng một năm, ròng rã hai năm hình như anh trai cậu không thay đổi gì nhiều. Đeo tạp dề, ngồi xổm xuống đất đưa bát sườn cho sói trắng, mặt trời soi lên gò má hiền hoà của y, như mạ lớp vàng, phác hoạ đường nét dịu dàng.
Sói kia vui vẻ ăn, đuôi vẫy như chong chóng. Lộ Thanh Ninh ngẩng đầu thấy Phương Miên, siêu nước trên tay bất ngờ rơi xuống đất. Phương Miên đi tới ôm chầm y, giờ phút này chợt những vất vả, gian truân của hai năm qua hiện trong tâm trí, vừa mừng vừa tủi, không thể diễn tả hết bằng lời. Lộ Thanh Ninh dẫn cậu vào nhà, trăn đen bự hình như cực kì cảnh giác với chó hoang, một rắn một chó đối đầu nhau trước cửa, Phương Miên quay lại kéo Mục Tĩnh Nam vào, đóng cửa, ngăn tách bọn chúng, chúng nó đành từ bỏ.
Trong nhà giống hệt như xưa, bài trí nội thất không thay đổi, Lộ Thanh Ninh đang bận rộn ở bếp, Phương Miên lên tầng hai xem phòng làm việc của cậu, bàn làm việc phủ một tấm vải chống bụi, mọi linh kiện của cậu đều được Lộ Thanh Ninh đóng thùng. Cậu mở rèm, ngôi nhà Mục Tĩnh Nam ở trước đây dây leo mọc um tùm, có thể thấy đã lâu không ai dọn dẹp.
Ở góc phòng làm việc đặt rất nhiều robot chinchilla, người nhện, siêu nhân,... Lộ Thanh Ninh lấy hết về từ nhà bên. Robot chinchilla được chùi sáng bóng y như mới. Trăn bự quấn quanh các chinchilla, lần đầu tiên cái đuôi thô dày này trông có vẻ hơi ngắn, quá nhiều chinchilla, đuôi nó không cuộn tròn nổi.
Thời gian luôn lặng lẽ chảy trôi, im lặng lìa xa, đôi khi chợt ngoảnh lại, ấy vậy mà không nhận ra có gì đã đổi thay.
Lộ Thanh Ninh dọn cơm xong, lên lầu gọi họ xuống ăn. Chỉ thấy con trăn đang dùng đuôi cuộn tròn chinchilla cùng nhau ngủ say, Lộ Thanh Ninh mỉm cười, đóng cửa giúp họ, yên lặng đi xuống.
Cuộc sống tiếp diễn, Lộ Thanh Ninh đi làm, Phương Miên ở nhà làm việc, đồng thời chăm sóc trăn bự. Mặc dù chễm chệ trên 70 tỷ gửi tiết kiệm nhưng Phương Miên không thể nghỉ ngơi, cậu cảm giác nếu ngày nào cũng nằm ườn, xương cốt sẽ bị rệu rã.
Năm trước nghe được tin Nam Bắc kết liên minh, Phương Miên có xem trên mạng đoạn video Mục Tuyết Kỳ và Tô Tú bắt tay. Nhưng không biết tại sao, rõ ràng Phương Miên đã nói cho Tô Tú địa chỉ làng Tân Nguyệt, rốt cuộc đến tận bây giờ vẫn không thấy bóng dáng Tô Tú tới cửa cầu xin tha thứ. Thỉnh thoảng có chó đi lạc trước nhà, chính là con sói lớn màu trắng mà Phương Miên đã bắt gặp khi vừa trở về. Phương Miên bảo Lộ Thanh Ninh nhận nuôi nó, Lộ Thanh Ninh đáp không phải y không muốn nuôi, mà mỗi lần cho nó vào là vài ngày kế tiếp nó chạy mất dạng, mấy tháng sau lại chạy về xin ăn.
Phương Miên luôn cảm giác nhất định Tô Tú đã tới đây, không nén nổi tò mò, lấy máy liên lạc mà Tô Tú từng đưa cậu để nhắn tin hỏi hắn.
Trên người con sói trắng đang ăn ngoài cửa vang tiếng bíp bíp, nó cứng đờ, quay người bỏ chạy. Lộ Thanh Ninh đứng tưới cây, ngẩng lên thấy nó lại trốn, lắc đầu bất đắc dĩ nói: "Khó thuần nổi nhỉ."
Phương Miên: "..."
Có lẽ cậu hiểu chuyện gì rồi.
Quả nhiên, vài phút sau, Tô Tú trả lời tin nhắn.
Tô Tú: 【Đang bận, đừng làm phiền.】
Phương Miên: 【.......】
Không biết Tô Tú giấu máy liên lạc ở đâu, hoá sói trắng lừa anh cậu vẫn có thể cầm theo máy liên lạc?
Phương Miên xây tổ cho Mục Tĩnh Nam ở phòng làm việc tầng hai, thả cả búp bê chinchilla vào, nhưng rắn bự không bao giờ ngủ trong tổ, lúc nào cũng chờ Phương Miên ngủ say, âm thầm bò lên giường cậu. Phương Miên giật mình vì thân rắn lạnh băng của nó, cuối cùng nhượng bộ, ôm nó ngủ cùng. Ngược lại đến mùa hè thì được lợi, có lần điều hoà bị hỏng, Phương Miên nóng muốn chết, cậu nằm nhoài trên thân Mục Tĩnh Nam làm việc. Vảy nó lành lạnh, có tác dụng hạ nhiệt tốt hơn đá viên.
Uống thuốc "Chinchilla thần kì", quả thật Mục Tĩnh Nam ngừng thoái hoá. Cho dù Phương Miên căn dặn hay không, nó cũng không còn tuỳ ý công kích người khác, và có vẻ nó phân biệt được ai với ai. Thỉnh thoảng Phương Miên nói chuyện, hình như nó nghe hiểu, cuộn đuôi để giúp Phương Miên lấy cờ lê, búa. Khi Phương Miên làm việc liên tục quá lâu, đầu rắn cụng vào lưng của cậu, nhắc cậu nghỉ ngơi. Nếu Phương Miên không thuận theo, nó lập tức dùng đuôi cuốn Phương Miên, ném cậu lên giường.
An Tâm nói rằng Mục Tĩnh Nam ít nhất có thể phục hồi trình độ trí tuệ cỡ đứa trẻ năm tuổi, nhưng ngày qua ngày, Mục Tĩnh Nam vẫn chưa mở miệng nói câu nào.
Cần học lại tất cả từ đầu? Phương Miên thử dạy nó đọc, chỉ vào thẻ từ vựng, dạy từng từ một: "Nào, nói cha đi."
Đôi ngươi dựng thẳng vàng kim của Mục Tĩnh Nam nhìn chằm chằm Phương Miên, khuôn mặt cứng lạnh không biểu cảm.
"Gọi cha ơi." Phương Miên hướng dẫn từ từ.
Trăn đen không để ý tới cậu.
Không sao, Phương Miên không gò ép nữa.
Đông qua xuân về, nhiệt độ thay đổi thất thường, đêm qua Phương Miên lén thức khuya làm việc sau lưng trăn bự, nửa đêm bị nhiễm lạnh, phát sốt. Lộ Thanh Ninh đi công tác từ hôm qua, chỉ còn lại Phương Miên và Mục Tĩnh Nam ở nhà. Phương Miên muốn bò dậy lấy thuốc, cố mấy lần nhưng không được, cuối cùng mặc kệ nằm yên. Cả người cậu nóng hầm hập, nửa tỉnh nửa mê. Cảm giác không giống nhiễm lạnh bình thường, ngẫm lại, e là bị lây bệnh cúm lúc gặp khách hàng.
Nghĩ tới nghĩ lui cứ như vậy không ổn, tốt hơn nên đến bệnh viện gặp bác sĩ. Phương Miên ngồi dậy mặc quần áo, Mục Tĩnh Nam đang ngủ ở cuối giường. Cẩn thận vòng qua Mục Tĩnh Nam, Phương Miên lảo đảo đi đến cửa. Đầu cậu nóng rẫy mơ hồ, mọi thứ trước mắt quay cuồng, bước đi cũng loạng choạng. Lúc tới cầu thang đột nhiên hụt chân, đầu đập xuống rồi ngã lăn bình bịch.
Trăn đen nghe trong nhà có tiếng động, tức khắc mở mắt. Phương Miên nằm trên mặt đất, cậu ngã mạnh đến nỗi mắt nổ đom đóm. Trên đầu và đầu gối chảy máu, cậu cảm giác cậu không chỉ bị sốt mà còn bị chấn động não. Đầu óc trở nên mơ hồ. Trước mắt dần tối sầm. Trăn bự bò như bay xuống cầu thang, đầu rắn ủn cậu. Phương Miên không nhúc nhích, nó cắn điện thoại trong túi Phương Miên, dùng đuôi bấm số Lộ Thanh Ninh.
Bíp bíp một lúc lâu, không ai nhấc máy.
"Xì xì..." Rắn bự thè lưỡi. "Phương... Phương..."
Nó muốn nói nhưng âm thanh cứ nghẹn ở cổ họng.
Nhìn thấy máu trên trán Phương chảy ngày càng nhiều, rắn bự sốt ruột, lăn lộn trên mặt đất. Cơ thể đang biến đổi, vảy rút vào, tầm nhìn trước mắt vặn vẹo, mắt rắn dựng thẳng, màu vàng kim u ám như thủy triều dâng lên ngập nơi đáy mắt.
Phương Miên choáng váng, cổ họng khô khốc, mở miệng kêu khát, lúc cậu mơ mơ màng màng, có ai đó đỡ gáy, đút nước cho cậu. Cuối cùng cậu tỉnh lại, trán đau nhức, chống người dậy, phát hiện đang truyền dịch ở tay, chân phải bị bó bột.
... Sao lại thành ra như vậy?
Y tá thấy cậu tỉnh, thở dài: "Lớn tồng ngồng rồi mà còn đi không chịu nhìn đường."
"Ai đưa tôi đến đây?" Phương Miên đau đầu.
"Ông xã nhà cậu đó."
Chắc là anh trai mới về, Phương Miên nói: "Không phải chồng tôi, là anh trai tôi."
Y tá kinh ngạc: "Anh trai cậu? Tôi vừa thấy anh ta hôn cậu mà, hôn ngay ở miệng."
Phương Miên ngớ người: "Hở?"
Dứt lời, có bóng người cao ráo bước vào phòng bệnh, trên tay cầm ấm đun nước. Alpha vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt vàng sẫm tựa tấm gương cổ, thờ ơ phản chiếu vạn vật, chỉ khi nhìn thấy Phương Miên, nó như thắp lên ngọn lửa nhẹ, trong phút chốc toả ấm áp. Phương Miên ngơ ngác nhìn anh, nhất thời quên mất lời nói.
Là mơ sao? Làm thế nào sau khi bất tỉnh, rắn bự biến thành người?
"Anh... Anh là..." Phương Miên lắp bắp.
Mục Tĩnh Nam đỡ lưng cậu, điều chỉnh giường nâng lên.
"Em uống thêm nước không?" Mục Tĩnh Nam hỏi.
Phương Miên trông có vẻ hơi ngốc, ngơ ngác gật đầu.
Mục Tĩnh Nam rót nước, đặt li vào tay cậu. Vẻ mặt tên này rất điềm nhiên, như thể chưa từng có chuyện hoá thành rắn bự, vẫn luôn khỏe mạnh, ở bên cạnh Phương Miên. Anh thấy Phương Miên cứ ngẩn ngơ, giơ tay búng trán cậu.
Phương Miên che đầu, la lớn: "Làm gì thế?"
Mục Tĩnh Nam rủ mi nhìn cậu, ánh mắt điềm tĩnh như chứa vô số hạt vàng rực rỡ. Anh hỏi: "Té ngốc rồi?"
"Anh mới ngốc ấy." Phương Miên đáp: "Em siêu thông minh."
Y tá nhỏ giọng hỏi: "Vậy rốt cuộc anh ta có phải anh trai cậu không?"
"Không phải." Phương Miên tỉnh táo lại, trả lời.
Y tá xoa lồng ngực, an tâm thở phào.
Phương Miên lại nói: "Anh ấy là bạn trai cũ của tôi."
Y tá tròn mắt.
Hình như càng hóng hớt, càng kịch tính hơn?
"À... Vậy ai trong hai người trả viện phí?" Y tá hỏi.
Phương Miên nhìn Mục Tĩnh Nam: "Anh giúp em thanh toán? Em không xuống giường được."
Mục Tĩnh Nam xoa đầu ngố của cậu, nói: "Anh không có tiền."
Ừ ha, mém quên mất tiêu. Mục Tuyết Kỳ đã thông báo tang sự của Mục Tĩnh Nam, về cơ bản "di sản" của Mục Tĩnh Nam được Phương Miên thừa hưởng. Hiện tại thằng cha này đang ở lậu tại Nam Đô, không căn cước công dân, không hộ khẩu, nghèo rớt mồng tơi, hoàn toàn là một tên khố rách áo ôm.
Thôi bỏ đi, Phương Miên tự thanh toán.
Mục Tĩnh Nam chìa tay ra với Phương Miên.
Phương Miên: "Gì nữa?"
"Mua cơm tối." Mục Tĩnh Nam nói.
"Em muốn cơm giò heo." Phương Miên đưa điện thoại cho anh.
Anh nhanh chóng đi mua cơm. Mọi chuyện diễn ra thật tự nhiên, Mục Tĩnh Nam trông có vẻ bình tĩnh, Phương Miên cũng không tỏ ra quá kích động. Phương Miên tự véo bản thân, đau đến nỗi chảy nước mắt, cuối cùng cậu chắc chắn Mục Tĩnh Nam thật sự đã bình phục. Tức khắc trăm ngàn cảm xúc đan xen, tâm trạng vô cùng hỗn loạn như mớ bòng bong. Có vui mừng, có buồn tủi, có đau đớn, cùng nhiều cảm xúc khó diễn tả nên lời. Bởi vì điều thần kì này cậu đã chờ đợi rất nhiều năm rồi.
Cậu nằm trên giường khóc, y tá thấy cậu rơi nước mắt như thế, vội vàng nói: "Ôi chao, alpha này tuy đẹp trai thiệt đó, nhưng mà toàn ăn bám với đào mỏ, nếu cậu chia tay rồi thì dứt khoát lên, hà tất gì phải đau buồn vì anh ta!"
Phương Miên lấy cánh tay che mắt, nước mắt lăn dài trên má.
Cậu rất sợ, sợ ngủ thêm một giấc, tất cả sẽ trở thành bong bóng, bụp một tiếng vỡ tan, biến mất không còn dấu vết.
Cậu nói: "Chị không hiểu."
Y tá thở dài: "Quả thật tôi không hiểu tại sao hai người sống chết vì yêu như vậy."
Mục Tĩnh Nam bận bịu, lúc thì đẩy Phương Miên đi kiểm tra, lúc thì bưng chậu giặt quần áo đã thay của Phương Miên. Các y tá lén bàn tán sau lưng anh, nói tuy là một tên mặt hoa da phấn ăn bám nhưng khá đảm đang. Ngày xưa quan niệm A xây nhà O xây tổ ấm, ngày nay xã hội thay đổi, O có thể làm trụ cột nuôi A ở nhà.
Đêm khuya vắng lặng, Mục Tĩnh Nam phơi quần áo của Phương Miên xong cuối cùng cũng rảnh tay. Đèn trong phòng bệnh đã tắt, Mục Tĩnh Nam mở giường gấp, ngủ bên cạnh Phương Miên. Phương Miên không dám ngủ, sợ mọi thứ sẽ biến mất khi tỉnh giấc, cậu lặng lẽ thò đầu ra, ngắm nhìn đường nét bên mặt anh.
Trong đêm tối mờ, vẻ mặt anh dường như dịu dàng hơn một chút, không lạnh lẽo như thường lệ. Phương Miên duỗi tay, đầu ngón tay phác hoạ từng nét lông mày, nhẹ nhàng chải đôi mi dài đen nhánh của anh. Bất thình lình anh mở mắt, ánh mắt tĩnh mịch nhìn vào mắt Phương Miên. Trong giây lát, họ nhìn nhau, hai bên im lặng. Tựa hồ ngàn lời muốn tâm sự nhưng không biết giãi bày như thế nào.
"Anh có muốn..." Phương Miên đè nén giọng hỏi nhỏ: "Lên ngủ cùng em không?"
Mục Tĩnh Nam giơ tay chạm má cậu: "Giường bệnh không thể ngủ hai người."
"Thôi vậy..." Phương Miên hơi thất vọng, xoay người.
Một lúc sau, phía dưới phát tiếng sột soạt. Bên cạnh trũng xuống, Mục Tĩnh Nam đột nhiên lên giường, nằm cạnh cậu. Cậu được Mục Tĩnh Nam ôm ấp trong vòng tay ấm áp, bên tai là hơi thở nhè nhẹ như lông vũ mơn trớn vành tai.
"Đợi em ngủ rồi anh sẽ đi xuống." Mục Tĩnh Nam thầm thì.
"Hôm nay anh uống thuốc chưa?" Phương Miên hỏi.
"Uống rồi."
"Thực sự sẽ ổn đúng không?"
"Ừm."
Phương Miên sờ lồng ngực rắn chắc của anh, không có vảy. Lại sờ cơ bụng săn chắc của anh, cũng không có vảy. Sau đó tiếp tục lần xuống sờ đùi anh, anh không chịu nổi, nắm chặt bàn tay đang mò mẫm của Phương Miên.
"Đừng quậy." Giọng anh khàn khàn.
"Hiện tại trí tuệ của anh bao nhiêu tuổi?" Phương Miên hỏi: "Kiểm tra nhé, 235 + 285 bằng mấy?"
Mục Tĩnh Nam che mắt cậu: "Đi ngủ."
Phương Miên nhắm mắt lại, đợi Mục Tĩnh Nam thả tay, cậu lại mở mắt. Mục Tĩnh Nam vẫn ở bên cậu, Mục Tĩnh Nam đang ngắm nhìn cậu. Cậu cảm nhận được cảm giác an toàn mà đã lâu rồi cậu chưa có, rốt cuộc cũng nhẹ nhõm. Cậu vùi mặt vào trong lòng Mục Tĩnh Nam, lắng nghe nhịp tim đập đều. Hình như nhịp đập của cậu đang hoà nhịp cùng Mục Tĩnh Nam, giống hệt trống nhỏ, thình thịch rung động.
Lúc sau, Mục Tĩnh Nam trầm giọng hỏi: "Lần này có nói dối anh không?"
"Thật ra lần trước em không hề gạt anh." Phương Miên sờ tai anh: "Khi đó em đã thích anh rồi."
Ánh trăng soi xuống đầu giường, như thể sương tan. Hơi ấm dâng trào, có vẻ hệ thống sưởi trong phòng bệnh được bật quá cao.
Mục Tĩnh Nam ôm cậu vào lòng, khẽ khàng nói: "Chúng ta kết hôn đi."
"Chân em bị gãy, ngồi xe lăn kết hôn nhé?"
"Được không?" Mục Tĩnh Nam rất nghiêm túc.
Phương Miên dịu dàng cười, ngẩng đầu hôn đôi môi mỏng của anh.
"Được chứ."
Trực thăng chở họ đến thành phố cực bắc, lần trước đi từ nam ra bắc phải mất hơn một năm. Lần này từ bắc vào nam, cậu dẫn Mục Tĩnh Nam thuê máy bay, chỉ mất vài tiếng, chớp mắt đã về. Trở về sau chặng đường dài đằng đẵng, thấy Lộ Thanh Ninh đang cho chó hoang ăn trước cửa. Bôn ba một năm, ở lại Thiên Đàng một năm, ròng rã hai năm hình như anh trai cậu không thay đổi gì nhiều. Đeo tạp dề, ngồi xổm xuống đất đưa bát sườn cho sói trắng, mặt trời soi lên gò má hiền hoà của y, như mạ lớp vàng, phác hoạ đường nét dịu dàng.
Sói kia vui vẻ ăn, đuôi vẫy như chong chóng. Lộ Thanh Ninh ngẩng đầu thấy Phương Miên, siêu nước trên tay bất ngờ rơi xuống đất. Phương Miên đi tới ôm chầm y, giờ phút này chợt những vất vả, gian truân của hai năm qua hiện trong tâm trí, vừa mừng vừa tủi, không thể diễn tả hết bằng lời. Lộ Thanh Ninh dẫn cậu vào nhà, trăn đen bự hình như cực kì cảnh giác với chó hoang, một rắn một chó đối đầu nhau trước cửa, Phương Miên quay lại kéo Mục Tĩnh Nam vào, đóng cửa, ngăn tách bọn chúng, chúng nó đành từ bỏ.
Trong nhà giống hệt như xưa, bài trí nội thất không thay đổi, Lộ Thanh Ninh đang bận rộn ở bếp, Phương Miên lên tầng hai xem phòng làm việc của cậu, bàn làm việc phủ một tấm vải chống bụi, mọi linh kiện của cậu đều được Lộ Thanh Ninh đóng thùng. Cậu mở rèm, ngôi nhà Mục Tĩnh Nam ở trước đây dây leo mọc um tùm, có thể thấy đã lâu không ai dọn dẹp.
Ở góc phòng làm việc đặt rất nhiều robot chinchilla, người nhện, siêu nhân,... Lộ Thanh Ninh lấy hết về từ nhà bên. Robot chinchilla được chùi sáng bóng y như mới. Trăn bự quấn quanh các chinchilla, lần đầu tiên cái đuôi thô dày này trông có vẻ hơi ngắn, quá nhiều chinchilla, đuôi nó không cuộn tròn nổi.
Thời gian luôn lặng lẽ chảy trôi, im lặng lìa xa, đôi khi chợt ngoảnh lại, ấy vậy mà không nhận ra có gì đã đổi thay.
Lộ Thanh Ninh dọn cơm xong, lên lầu gọi họ xuống ăn. Chỉ thấy con trăn đang dùng đuôi cuộn tròn chinchilla cùng nhau ngủ say, Lộ Thanh Ninh mỉm cười, đóng cửa giúp họ, yên lặng đi xuống.
Cuộc sống tiếp diễn, Lộ Thanh Ninh đi làm, Phương Miên ở nhà làm việc, đồng thời chăm sóc trăn bự. Mặc dù chễm chệ trên 70 tỷ gửi tiết kiệm nhưng Phương Miên không thể nghỉ ngơi, cậu cảm giác nếu ngày nào cũng nằm ườn, xương cốt sẽ bị rệu rã.
Năm trước nghe được tin Nam Bắc kết liên minh, Phương Miên có xem trên mạng đoạn video Mục Tuyết Kỳ và Tô Tú bắt tay. Nhưng không biết tại sao, rõ ràng Phương Miên đã nói cho Tô Tú địa chỉ làng Tân Nguyệt, rốt cuộc đến tận bây giờ vẫn không thấy bóng dáng Tô Tú tới cửa cầu xin tha thứ. Thỉnh thoảng có chó đi lạc trước nhà, chính là con sói lớn màu trắng mà Phương Miên đã bắt gặp khi vừa trở về. Phương Miên bảo Lộ Thanh Ninh nhận nuôi nó, Lộ Thanh Ninh đáp không phải y không muốn nuôi, mà mỗi lần cho nó vào là vài ngày kế tiếp nó chạy mất dạng, mấy tháng sau lại chạy về xin ăn.
Phương Miên luôn cảm giác nhất định Tô Tú đã tới đây, không nén nổi tò mò, lấy máy liên lạc mà Tô Tú từng đưa cậu để nhắn tin hỏi hắn.
Trên người con sói trắng đang ăn ngoài cửa vang tiếng bíp bíp, nó cứng đờ, quay người bỏ chạy. Lộ Thanh Ninh đứng tưới cây, ngẩng lên thấy nó lại trốn, lắc đầu bất đắc dĩ nói: "Khó thuần nổi nhỉ."
Phương Miên: "..."
Có lẽ cậu hiểu chuyện gì rồi.
Quả nhiên, vài phút sau, Tô Tú trả lời tin nhắn.
Tô Tú: 【Đang bận, đừng làm phiền.】
Phương Miên: 【.......】
Không biết Tô Tú giấu máy liên lạc ở đâu, hoá sói trắng lừa anh cậu vẫn có thể cầm theo máy liên lạc?
Phương Miên xây tổ cho Mục Tĩnh Nam ở phòng làm việc tầng hai, thả cả búp bê chinchilla vào, nhưng rắn bự không bao giờ ngủ trong tổ, lúc nào cũng chờ Phương Miên ngủ say, âm thầm bò lên giường cậu. Phương Miên giật mình vì thân rắn lạnh băng của nó, cuối cùng nhượng bộ, ôm nó ngủ cùng. Ngược lại đến mùa hè thì được lợi, có lần điều hoà bị hỏng, Phương Miên nóng muốn chết, cậu nằm nhoài trên thân Mục Tĩnh Nam làm việc. Vảy nó lành lạnh, có tác dụng hạ nhiệt tốt hơn đá viên.
Uống thuốc "Chinchilla thần kì", quả thật Mục Tĩnh Nam ngừng thoái hoá. Cho dù Phương Miên căn dặn hay không, nó cũng không còn tuỳ ý công kích người khác, và có vẻ nó phân biệt được ai với ai. Thỉnh thoảng Phương Miên nói chuyện, hình như nó nghe hiểu, cuộn đuôi để giúp Phương Miên lấy cờ lê, búa. Khi Phương Miên làm việc liên tục quá lâu, đầu rắn cụng vào lưng của cậu, nhắc cậu nghỉ ngơi. Nếu Phương Miên không thuận theo, nó lập tức dùng đuôi cuốn Phương Miên, ném cậu lên giường.
An Tâm nói rằng Mục Tĩnh Nam ít nhất có thể phục hồi trình độ trí tuệ cỡ đứa trẻ năm tuổi, nhưng ngày qua ngày, Mục Tĩnh Nam vẫn chưa mở miệng nói câu nào.
Cần học lại tất cả từ đầu? Phương Miên thử dạy nó đọc, chỉ vào thẻ từ vựng, dạy từng từ một: "Nào, nói cha đi."
Đôi ngươi dựng thẳng vàng kim của Mục Tĩnh Nam nhìn chằm chằm Phương Miên, khuôn mặt cứng lạnh không biểu cảm.
"Gọi cha ơi." Phương Miên hướng dẫn từ từ.
Trăn đen không để ý tới cậu.
Không sao, Phương Miên không gò ép nữa.
Đông qua xuân về, nhiệt độ thay đổi thất thường, đêm qua Phương Miên lén thức khuya làm việc sau lưng trăn bự, nửa đêm bị nhiễm lạnh, phát sốt. Lộ Thanh Ninh đi công tác từ hôm qua, chỉ còn lại Phương Miên và Mục Tĩnh Nam ở nhà. Phương Miên muốn bò dậy lấy thuốc, cố mấy lần nhưng không được, cuối cùng mặc kệ nằm yên. Cả người cậu nóng hầm hập, nửa tỉnh nửa mê. Cảm giác không giống nhiễm lạnh bình thường, ngẫm lại, e là bị lây bệnh cúm lúc gặp khách hàng.
Nghĩ tới nghĩ lui cứ như vậy không ổn, tốt hơn nên đến bệnh viện gặp bác sĩ. Phương Miên ngồi dậy mặc quần áo, Mục Tĩnh Nam đang ngủ ở cuối giường. Cẩn thận vòng qua Mục Tĩnh Nam, Phương Miên lảo đảo đi đến cửa. Đầu cậu nóng rẫy mơ hồ, mọi thứ trước mắt quay cuồng, bước đi cũng loạng choạng. Lúc tới cầu thang đột nhiên hụt chân, đầu đập xuống rồi ngã lăn bình bịch.
Trăn đen nghe trong nhà có tiếng động, tức khắc mở mắt. Phương Miên nằm trên mặt đất, cậu ngã mạnh đến nỗi mắt nổ đom đóm. Trên đầu và đầu gối chảy máu, cậu cảm giác cậu không chỉ bị sốt mà còn bị chấn động não. Đầu óc trở nên mơ hồ. Trước mắt dần tối sầm. Trăn bự bò như bay xuống cầu thang, đầu rắn ủn cậu. Phương Miên không nhúc nhích, nó cắn điện thoại trong túi Phương Miên, dùng đuôi bấm số Lộ Thanh Ninh.
Bíp bíp một lúc lâu, không ai nhấc máy.
"Xì xì..." Rắn bự thè lưỡi. "Phương... Phương..."
Nó muốn nói nhưng âm thanh cứ nghẹn ở cổ họng.
Nhìn thấy máu trên trán Phương chảy ngày càng nhiều, rắn bự sốt ruột, lăn lộn trên mặt đất. Cơ thể đang biến đổi, vảy rút vào, tầm nhìn trước mắt vặn vẹo, mắt rắn dựng thẳng, màu vàng kim u ám như thủy triều dâng lên ngập nơi đáy mắt.
Phương Miên choáng váng, cổ họng khô khốc, mở miệng kêu khát, lúc cậu mơ mơ màng màng, có ai đó đỡ gáy, đút nước cho cậu. Cuối cùng cậu tỉnh lại, trán đau nhức, chống người dậy, phát hiện đang truyền dịch ở tay, chân phải bị bó bột.
... Sao lại thành ra như vậy?
Y tá thấy cậu tỉnh, thở dài: "Lớn tồng ngồng rồi mà còn đi không chịu nhìn đường."
"Ai đưa tôi đến đây?" Phương Miên đau đầu.
"Ông xã nhà cậu đó."
Chắc là anh trai mới về, Phương Miên nói: "Không phải chồng tôi, là anh trai tôi."
Y tá kinh ngạc: "Anh trai cậu? Tôi vừa thấy anh ta hôn cậu mà, hôn ngay ở miệng."
Phương Miên ngớ người: "Hở?"
Dứt lời, có bóng người cao ráo bước vào phòng bệnh, trên tay cầm ấm đun nước. Alpha vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt vàng sẫm tựa tấm gương cổ, thờ ơ phản chiếu vạn vật, chỉ khi nhìn thấy Phương Miên, nó như thắp lên ngọn lửa nhẹ, trong phút chốc toả ấm áp. Phương Miên ngơ ngác nhìn anh, nhất thời quên mất lời nói.
Là mơ sao? Làm thế nào sau khi bất tỉnh, rắn bự biến thành người?
"Anh... Anh là..." Phương Miên lắp bắp.
Mục Tĩnh Nam đỡ lưng cậu, điều chỉnh giường nâng lên.
"Em uống thêm nước không?" Mục Tĩnh Nam hỏi.
Phương Miên trông có vẻ hơi ngốc, ngơ ngác gật đầu.
Mục Tĩnh Nam rót nước, đặt li vào tay cậu. Vẻ mặt tên này rất điềm nhiên, như thể chưa từng có chuyện hoá thành rắn bự, vẫn luôn khỏe mạnh, ở bên cạnh Phương Miên. Anh thấy Phương Miên cứ ngẩn ngơ, giơ tay búng trán cậu.
Phương Miên che đầu, la lớn: "Làm gì thế?"
Mục Tĩnh Nam rủ mi nhìn cậu, ánh mắt điềm tĩnh như chứa vô số hạt vàng rực rỡ. Anh hỏi: "Té ngốc rồi?"
"Anh mới ngốc ấy." Phương Miên đáp: "Em siêu thông minh."
Y tá nhỏ giọng hỏi: "Vậy rốt cuộc anh ta có phải anh trai cậu không?"
"Không phải." Phương Miên tỉnh táo lại, trả lời.
Y tá xoa lồng ngực, an tâm thở phào.
Phương Miên lại nói: "Anh ấy là bạn trai cũ của tôi."
Y tá tròn mắt.
Hình như càng hóng hớt, càng kịch tính hơn?
"À... Vậy ai trong hai người trả viện phí?" Y tá hỏi.
Phương Miên nhìn Mục Tĩnh Nam: "Anh giúp em thanh toán? Em không xuống giường được."
Mục Tĩnh Nam xoa đầu ngố của cậu, nói: "Anh không có tiền."
Ừ ha, mém quên mất tiêu. Mục Tuyết Kỳ đã thông báo tang sự của Mục Tĩnh Nam, về cơ bản "di sản" của Mục Tĩnh Nam được Phương Miên thừa hưởng. Hiện tại thằng cha này đang ở lậu tại Nam Đô, không căn cước công dân, không hộ khẩu, nghèo rớt mồng tơi, hoàn toàn là một tên khố rách áo ôm.
Thôi bỏ đi, Phương Miên tự thanh toán.
Mục Tĩnh Nam chìa tay ra với Phương Miên.
Phương Miên: "Gì nữa?"
"Mua cơm tối." Mục Tĩnh Nam nói.
"Em muốn cơm giò heo." Phương Miên đưa điện thoại cho anh.
Anh nhanh chóng đi mua cơm. Mọi chuyện diễn ra thật tự nhiên, Mục Tĩnh Nam trông có vẻ bình tĩnh, Phương Miên cũng không tỏ ra quá kích động. Phương Miên tự véo bản thân, đau đến nỗi chảy nước mắt, cuối cùng cậu chắc chắn Mục Tĩnh Nam thật sự đã bình phục. Tức khắc trăm ngàn cảm xúc đan xen, tâm trạng vô cùng hỗn loạn như mớ bòng bong. Có vui mừng, có buồn tủi, có đau đớn, cùng nhiều cảm xúc khó diễn tả nên lời. Bởi vì điều thần kì này cậu đã chờ đợi rất nhiều năm rồi.
Cậu nằm trên giường khóc, y tá thấy cậu rơi nước mắt như thế, vội vàng nói: "Ôi chao, alpha này tuy đẹp trai thiệt đó, nhưng mà toàn ăn bám với đào mỏ, nếu cậu chia tay rồi thì dứt khoát lên, hà tất gì phải đau buồn vì anh ta!"
Phương Miên lấy cánh tay che mắt, nước mắt lăn dài trên má.
Cậu rất sợ, sợ ngủ thêm một giấc, tất cả sẽ trở thành bong bóng, bụp một tiếng vỡ tan, biến mất không còn dấu vết.
Cậu nói: "Chị không hiểu."
Y tá thở dài: "Quả thật tôi không hiểu tại sao hai người sống chết vì yêu như vậy."
Mục Tĩnh Nam bận bịu, lúc thì đẩy Phương Miên đi kiểm tra, lúc thì bưng chậu giặt quần áo đã thay của Phương Miên. Các y tá lén bàn tán sau lưng anh, nói tuy là một tên mặt hoa da phấn ăn bám nhưng khá đảm đang. Ngày xưa quan niệm A xây nhà O xây tổ ấm, ngày nay xã hội thay đổi, O có thể làm trụ cột nuôi A ở nhà.
Đêm khuya vắng lặng, Mục Tĩnh Nam phơi quần áo của Phương Miên xong cuối cùng cũng rảnh tay. Đèn trong phòng bệnh đã tắt, Mục Tĩnh Nam mở giường gấp, ngủ bên cạnh Phương Miên. Phương Miên không dám ngủ, sợ mọi thứ sẽ biến mất khi tỉnh giấc, cậu lặng lẽ thò đầu ra, ngắm nhìn đường nét bên mặt anh.
Trong đêm tối mờ, vẻ mặt anh dường như dịu dàng hơn một chút, không lạnh lẽo như thường lệ. Phương Miên duỗi tay, đầu ngón tay phác hoạ từng nét lông mày, nhẹ nhàng chải đôi mi dài đen nhánh của anh. Bất thình lình anh mở mắt, ánh mắt tĩnh mịch nhìn vào mắt Phương Miên. Trong giây lát, họ nhìn nhau, hai bên im lặng. Tựa hồ ngàn lời muốn tâm sự nhưng không biết giãi bày như thế nào.
"Anh có muốn..." Phương Miên đè nén giọng hỏi nhỏ: "Lên ngủ cùng em không?"
Mục Tĩnh Nam giơ tay chạm má cậu: "Giường bệnh không thể ngủ hai người."
"Thôi vậy..." Phương Miên hơi thất vọng, xoay người.
Một lúc sau, phía dưới phát tiếng sột soạt. Bên cạnh trũng xuống, Mục Tĩnh Nam đột nhiên lên giường, nằm cạnh cậu. Cậu được Mục Tĩnh Nam ôm ấp trong vòng tay ấm áp, bên tai là hơi thở nhè nhẹ như lông vũ mơn trớn vành tai.
"Đợi em ngủ rồi anh sẽ đi xuống." Mục Tĩnh Nam thầm thì.
"Hôm nay anh uống thuốc chưa?" Phương Miên hỏi.
"Uống rồi."
"Thực sự sẽ ổn đúng không?"
"Ừm."
Phương Miên sờ lồng ngực rắn chắc của anh, không có vảy. Lại sờ cơ bụng săn chắc của anh, cũng không có vảy. Sau đó tiếp tục lần xuống sờ đùi anh, anh không chịu nổi, nắm chặt bàn tay đang mò mẫm của Phương Miên.
"Đừng quậy." Giọng anh khàn khàn.
"Hiện tại trí tuệ của anh bao nhiêu tuổi?" Phương Miên hỏi: "Kiểm tra nhé, 235 + 285 bằng mấy?"
Mục Tĩnh Nam che mắt cậu: "Đi ngủ."
Phương Miên nhắm mắt lại, đợi Mục Tĩnh Nam thả tay, cậu lại mở mắt. Mục Tĩnh Nam vẫn ở bên cậu, Mục Tĩnh Nam đang ngắm nhìn cậu. Cậu cảm nhận được cảm giác an toàn mà đã lâu rồi cậu chưa có, rốt cuộc cũng nhẹ nhõm. Cậu vùi mặt vào trong lòng Mục Tĩnh Nam, lắng nghe nhịp tim đập đều. Hình như nhịp đập của cậu đang hoà nhịp cùng Mục Tĩnh Nam, giống hệt trống nhỏ, thình thịch rung động.
Lúc sau, Mục Tĩnh Nam trầm giọng hỏi: "Lần này có nói dối anh không?"
"Thật ra lần trước em không hề gạt anh." Phương Miên sờ tai anh: "Khi đó em đã thích anh rồi."
Ánh trăng soi xuống đầu giường, như thể sương tan. Hơi ấm dâng trào, có vẻ hệ thống sưởi trong phòng bệnh được bật quá cao.
Mục Tĩnh Nam ôm cậu vào lòng, khẽ khàng nói: "Chúng ta kết hôn đi."
"Chân em bị gãy, ngồi xe lăn kết hôn nhé?"
"Được không?" Mục Tĩnh Nam rất nghiêm túc.
Phương Miên dịu dàng cười, ngẩng đầu hôn đôi môi mỏng của anh.
"Được chứ."