Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ngủ Sâu - Dương Tố

Chương 57: "Chinchilla bự, rắn đen nhỏ, trèo qua núi rồi lội qua sông."



Đôi mắt rắn vàng kim của trăn đen lộ vẻ cảnh giác, ngẩng đầu, thè lưỡi rắn xì xì rít lên, là động tác chuẩn bị công kích. Phương Miên vội ấn xuống, ôm cổ rắn của nó, nói với An Tâm: "Xin lỗi, tiến sĩ An Tâm, anh ấy không còn nhận ra bà."
Dường như An Tâm đã đoán từ trước, không ngạc nhiên, chỉ hơi thở dài. Bà giơ tay lên, các binh lính phía sau mang tới lồng sắt lớn, bà nói: "Vốn luật lệ và qui định ở Thiên Quốc vô cùng nghiêm ngặt, tuyệt đối không cho phép người không thuộc Thiên Đàng tiến vào. Nhưng tôi đã trao đổi một số thứ để mọi người đồng ý hai cậu vào Thiên Đàng. Tôi sẽ cố gắng hết sức chữa bệnh cho nó, cậu Phương, mang nó vào."
A Nguyệt cũng bước tới, ngạc nhiên nhìn An Tâm, vẻ mặt tràn ngập ngưỡng mộ.
Cô nói chắc như đinh đóng cọc: "Anh Phương, yên tâm đi, mẹ đã hứa rồi sẽ không nuốt lời đâu."
Sự tình đến nước này, còn lựa chọn nào tốt hơn ư? Tới đây, chẳng phải chỉ để gặp An Tâm? Phương Miên dẫn trăn đen vào lồng sắt, dù sao đến một nơi hoàn toàn xa lạ, xung quanh có rất nhiều người không quen biết, cậu sợ Mục Tĩnh Nam căng thẳng, dắt Mục Tĩnh Nam cùng nhau chui vào lồng lớn. Binh lính hợp lực đẩy lồng sắt lên thang máy bạc phía trong bức tường, trăn đen bự dùng đuôi cuộn tròn bọc cậu, con ngươi hiện vẻ cảnh giác, dáng dấp muốn bảo vệ.
Phương Miên bám lấy đuôi Mục Tĩnh Nam nhìn ra ngoài, thang máy nhanh chóng đi xuống, Phương Miên cảm giác bị rơi tự do, hiển nhiên trăn đen trở nên lo lắng, đuôi rắn càng quấn chặt Phương Miên, Phương Miên vừa xoa vảy, an ủi nó đừng sợ, vừa ló đầu ra ngoài quan sát.
Cuối cùng thang máy cũng dừng lại, cánh cửa màu trắng bạc mở ra, Phương Miên nhìn thấy hành lang bằng kính trong suốt phía trước. An Tâm rời khỏi thang máy, chắp tay sau lưng dẫn đường, binh lính đẩy hai người đến hành lang, Phương Miên tò mò nhìn trái nhìn phải. Phía ngoài kính hai bên hành lang là khu rừng tươi tốt cùng hoa cỏ xinh đẹp. Ngoài trời băng giá rét mướt nhưng dưới lòng đất ấm áp như mùa xuân, có vẻ như hệ thống nhà kính được sử dụng để điều chỉnh nhiệt độ ở đây. Trẻ con đang nô đùa, lăn lộn trên cỏ, tiếng cười rộn vang không ngừng. Mấy đứa nhóc thấy họ trên hành lang, chúng chạm mặt kính, hiếu kì nhìn Phương Miên.
"Xem kìa, chinchilla bự quá trời bự!"
"Còn có trăn đen to đùng nữa! Đen sì, ngầu quá!"
Trẻ con càng tụ đến nhiều, trăn đen càng trở nên căng thẳng. Bắp thịt căng cứng, lưỡi rắn rít lên, Phương Miên che mắt nó, ôm đầu rắn vào lòng, nó mới thả lỏng đôi chút.
A Nguyệt nhỏ giọng giải thích cho Phương Miên: "Chỗ này là khu sinh hoạt của trẻ em, tất cả đứa con của Thiên Đàng đều học ở đây. Mọi người có thể lựa chọn phương hướng học tập theo sở thích, khi trưởng thành sẽ được phân công, đảm nhiệm nhiều nơi, giữ chức vụ quan trọng ở Thiên Đàng. Nhưng... các chị kể, rất ít omega chọn học cơ khí, hiện tại Thiên Đàng đang thiếu kĩ sư cơ khí trầm trọng."
Binh lính đẩy lồng đến cuối hành lang, A Nguyệt dừng lại: "Tôi không đủ quyền hạn nên không thể vào được, cần gì thì cứ tìm tôi, đừng khách sáo chi hết." A Nguyệt đưa Phương Miên máy liên lạc, vẫy tay chào tạm biệt cậu.
"Cảm ơn!" Phương Miên cũng vẫy tay chào cô.
Cái lồng được đẩy vào thang máy khác, tiếp tục đi xuống, lần này thang máy mở ra, cảnh tượng bên ngoài tức khắc thay đổi. Khắp nơi là bình nuôi cấy, Phương Miên thấy rất nhiều bộ não, nội tạng, thậm chí có cái nổi khối u.
An Tâm thấy cậu nhìn chằm chằm vào đống nội tạng ngâm trong formalin, giải thích: "Yên tâm, mấy thứ này được cắt từ xác chết, tôi không làm những thí nghiệm phi đạo đức trên cơ thể người."
Nếu không làm thí nghiệm phi đạo đức trên người, tại sao lại đầu độc Mục Tĩnh Nam mới bảy tuổi? Tuy nhiên, bệnh của Mục Tĩnh Nam bây giờ khỏi được hay không tùy thuộc vào An Tâm, Phương Miên đành mặt dày tâng bốc bà: "Tất nhiên, tất nhiên, dì An đẹp người đẹp nết, chắc chắn không làm loại chuyện đó."
An Tâm nói: "Gọi tôi là tiến sĩ An Tâm."
"..." Phương Miên cười gượng: "Dạ vâng, tiến sĩ An Tâm."
An Tâm vừa dẫn cậu tới phòng thí nghiệm, vừa nói: "Tôi biết cậu cực kì hận tôi, không cần phải tỏ vẻ nịnh nọt."
Phương Miên lúng túng, lắc đầu nói: "Tôi không hận bà. Đến Mục Tĩnh Nam còn không oán hận bà thì tôi hận bà làm gì?"
Sống lưng An Tâm hơi cứng đờ, bà quay mặt sang một bên, hỏi: "Nó không hận tôi sao?"
"Chắc là bà hiểu tính cách anh ấy." Phương Miên nhún vai: "Nếu anh ấy đã chọn tiễn bà thì làm sao có thể hận bà? Chỉ là, tiến sĩ An Tâm, bà thật sự căm hận anh ấy ư?"
An Tâm liếc cậu, quay đầu lại nhìn về trước, nói: "Cậu Phương, một người mẹ có nhất thiết phải yêu con của mình không, kể cả khi không hề trông mong đứa trẻ được sinh ra? Với tôi là không. Lúc ở nhà họ Mục, mỗi lần nhìn nó, tôi lại nhớ đến tương lai bị trói buộc trong tăm tối. Khi ấy, tôi luôn nghĩ rằng sau này nó sẽ trở thành tên alpha giống như bậc cha chú của nó, nắm giữ quyền lực, lạnh lùng tàn nhẫn, và biết đâu nó sẽ huỷ hoại một omega khác giống như tôi, khiến tôi căm hận muốn bóp cổ nó cho tới chết."
Phương Miên miệng đầy cay đắng, cậu muốn lên tiếng nhưng không biết nói thế nào.
"Nhưng rồi khi tôi thoát khỏi nhà họ Mục, nhận được lời chúc mừng sinh nhật từ Tĩnh Nam, tôi mới nhận ra Tĩnh Nam khác với bọn họ."
An Tâm nhắm mắt lại, trầm giọng nói: "Liệu rằng đứa trẻ sinh ra trong tội ác thì nó cũng là tội ác? Tĩnh Nam cho tôi một đáp án khác. Thật ra việc cậu đưa nó đến đây đã đồng thời chứng minh nó hoàn toàn không giống bậc cha chú. Sự căm hận của tôi đối với nó là giận cá chém thớt, lẽ ra tôi không nên lợi dụng nó để trả thù nhà họ Mục."
Đến trước cửa kiểm soát, An Tâm nhập dấu vân tay mở cửa, tiếp tục nói: "Nhưng nếu muốn tiến hành một chuyện, khó tránh khỏi có sự hi sinh. Để giành được quyền lực, omega và beta phải tham gia sản xuất, chứ không phải sinh đẻ. Alpha đã độc chiếm quá nhiều thứ, chỉ khi họ rớt đài, anh chị em chúng tôi mới có cơ hội vùng dậy."
"Cho nên bà phát tán virus α?" Phương Miên nhẹ giọng hỏi.
"Chính xác." Lời nói của An Tâm thờ ơ và bình tĩnh: "Tôi muốn thoát khỏi cung điện Trắng, không thể tránh khỏi Tĩnh Nam phải hi sinh. Tôi không có cơ hội đầu độc Mục Kình Hữu, cũng không lừa nổi mấy lão cáo già khốn nạn nhà họ Mục. Chỉ có Tĩnh Nam, tỉ lệ thành công cao nhất, rủi ro thấp nhất. Giả sử sự việc lặp lại, tôi vẫn sẽ đưa ra sự lựa chọn này, cho dù nó là vô nhân đạo. Cậu Phương, tôi không thể nói những lời xin lỗi hay sám hối, ăn năn mà cậu hi vọng, không biện minh cho bản thân. Tuy nhiên," Bà nhìn cậu: "Như cậu muốn, tôi sẽ tận lực chữa bệnh cho nó. Cậu có thể bày tỏ sự oán giận, chán ghét, miễn không gây ảnh hưởng đến công việc của tôi."
Phương Miên nên nói gì, trách bà quá lạnh lùng sao, thế nhưng để đánh thắng alpha tàn bạo, chẳng phải cần tàn bạo hơn cả alpha? Phương Miên chỉ mừng vì mặc dù bà từng đầu độc Mục Tĩnh Nam nhưng vẫn bằng lòng giúp đỡ sau khi đoạt được mọi thứ bà muốn. Những việc bà trải qua cực kì đau khổ, Phương Miên không thể phán xét, cũng không hỏi thêm.
Họ khử trùng từng người một, sau đó thay quần áo vô trùng trước khi bước vào phòng thí nghiệm của An Tâm.
An Tâm chỉ phòng theo dõi, binh lính đẩy lồng vào rồi mở cửa lồng.
Bà nói: "Cậu Phương, phiền cậu và Tĩnh Nam tách ra một thời gian. Trong quá trình tiếp nhận điều trị, Tĩnh Nam phải sống trong phòng theo dõi, thiết bị trong phòng theo dõi giám sát 24/7 dữ liệu sức khoẻ của nó. Nếu cậu ở chung, dữ liệu trên thiết bị sẽ phát sinh lỗi. Nhưng đừng lo, cậu muốn đến thăm nó lúc nào cũng được."
"Hiểu rồi."
Phương Miên xoa đầu trăn đen, đẩy đẩy đuôi nó, tỏ ý bảo nó buông đuôi. Nó ngoan ngoãn thả lỏng đuôi, Phương Miên cởi bỏ cái rọ trên miệng nó, rời phòng theo dõi. An Tâm chỉ cho Phương Miên biết vị trí giám sát trên màn hình theo dõi, có thể kiểm tra trạng thái của Mục Tĩnh Nam bất cứ khi nào. Một số nhân viên mặc đồ vô trùng nhập lệnh trên bảng điều khiển, thả khí gây mê vào phòng theo dõi. Đôi mắt trăn đen từ từ khép lại, một nhân viên bước vào phòng theo dõi, lấy máu xét nghiệm.
"Hơn mười năm qua, tôi liên tục nghiên cứu tìm cách loại bỏ độc tố ra khỏi cơ thể Tĩnh Nam, chỉ có điều vì thiếu dữ liệu sức khoẻ của nó nên khó mà tiến hành thử nghiệm." An Tâm quan sát mẫu máu do nhân viên gửi, đồng thời nói chuyện với Phương Miên: "Cậu cứ yên tâm ở lại, tôi cấp phép cho cậu đi lại trong Thiên Đàng, miễn không thuộc khu vực hạn chế thì cậu đi đâu cũng được."
"Cảm ơn bà." Phương Miên chân thành nói.
Rốt cuộc đã thấy hi vọng, mũi cậu cay cay nhìn trăn đen bự đang say giấc trên màn hình.
Đột nhiên An Tâm hỏi: "Nếu cậu không phiền, có thể vào phòng thí nghiệm của tôi làm kiểm tra sức khoẻ không?"
"Hả?" Phương Miên gãi gãi đầu, "Tôi có bệnh à?"
"Không có." An Tâm bình tĩnh nhìn cậu.
"Vậy tại sao cần kiểm tra sức khoẻ?"
"Bởi vì không có nên mới kì lạ." An Tâm từ trên cao nhìn xuống cậu: "Cậu Phương, tất cả omega ở đây đều trải qua phẫu thuật tuyến thể, sau phẫu thuật, tuyến thể của họ không thể thả pheromone, đồng thời pheromone mất mùi, cũng không còn tới kỳ động dục. Cuộc phẫu thuật này vô cùng phức tạp, tôi đã phải nghiên cứu rất lâu mới thành công. Nhiều năm về trước, có một tình nguyện viên tự nguyện trở thành người tham gia thí nghiệm đầu tiên. Chính nhờ sự cống hiến của cậu ấy mà tôi mới có thể hoàn thành phẫu thuật. Nhưng không may, tình nguyện viên trong thử nghiệm lâm sàng đầu tiên, phẫu thuật thất bại, cậu ấy chảy rất nhiều máu trên giường bệnh, lìa xa trần gian."
Bất chợt Phương Miên có linh cảm chẳng lành.
An Tâm tiếp tục nói: "Để tưởng nhớ cậu ấy, tôi đã ghi tên và treo ảnh của cậu ấy trên bức tường tưởng niệm Thiên Đàng."
Bà đưa tay lên không trung, màn hình ánh sáng hiện trước mặt Phương Miên, Phương Miên nhìn thấy chi chít tên họ.
"Đây là những người tiên phong đã cống hiến hết mình đặt nền móng cho Thiên Đàng."
An Tâm phóng to một cái tên: Sầm Lộc.
Tên di chuyển xuống dưới, phía trên xuất hiện tấm hình của Sầm Lộc, bất ngờ là ảnh Phương Miên phiên bản vị thành niên.
Phương Miên: "..."
Quá rõ ràng, cậu bé này đã qua đời trên bàn mổ, sau đó Phương Miên xuyên không, chiếm giữ cơ thể cậu bé.
"Chuyện này..." Phương Miên vắt óc suy nghĩ tìm lí do: "Tôi bị chấn thương ở đầu, không nhớ bất cứ cái gì trước mười lăm tuổi. Biết đâu, ờm, biết đâu năm đó tôi chưa chết, lỡ người cùng thực hiện ca phẫu thuật với bà không kiểm tra kỹ càng tình trạng cơ thể tôi thì sao?"
"Tôi tận mắt chứng kiến tim cậu ấy ngừng đập, chết não."
Hết đường biện minh. Phương Miên gượng cười: "À..."
Dữ liệu sức khỏe của Mục Tĩnh Nam đã có, Nhân viên đưa máy tính bảng cho An Tâm xem. An Tâm không còn truy vấn chuyện phi lý Phương Miên sống lại từ cõi chết, Phương Miên cũng thở phào nhẹ nhõm. Lúc An Tâm nhìn người sẽ gây áp lực cho đối phương, khi nãy Phương Miên mém chút tắt thở.
Dữ liệu trên máy tính bảng lít nha lít nhít, nhiều con số được đánh dấu đỏ. Phương Miên xem không hiểu, trái tim như bị bóp chặt, sốt ruột chờ An Tâm đọc xong. An Tâm lướt lại lần nữa, tháo kính xuống nói: "Vẫn nên cảm ơn cậu. Tôi là người thành lập nên Thiên Đàng, không thể rời khỏi đây, cũng không thể tiết lộ vị trí của Thiên Đàng ra bên ngoài. Cảm ơn cậu đã đưa Tĩnh Nam tới, để tôi có cơ hội chuộc lỗi."
"Vậy thì tiến sĩ An Tâm," Phương Miên chụm chân chuột, nhìn chằm chằm vào máy tính bảng, hỏi: "Bệnh của Mục Tĩnh Nam có thể chữa khỏi không?"
An Tâm thở dài: "Nếu ba năm trước nó đến, tôi nắm chắc được 50%."
"Còn hiện tại?"
"Chất độc đã ăn sâu khắp cơ thể gây tổn hại cơ quan hoá thành hình người của nó." An Tâm nói: "Tôi không muốn cậu hi vọng quá cao để rồi bị sự thất vọng đè nặng. Vì vậy tôi cần phải nói sự thật cho cậu, hiện tại tôi nắm được e rằng chỉ có 10%."
Tim Phương Miên nặng nề trùng xuống.
"Thế nhưng," Đôi mắt hổ phách của An Tâm nhìn thẳng Phương Miên: "Cậu là một con chinchilla thần kì, không hiểu vì sao nhìn thấy cậu, tôi cảm giác rằng kì tích sẽ đến. Những chuyện phản khoa học như chết đi sống lại có thể xảy ra, xác suất 10% đâu hề nhỏ, phải không?"
Bà đang nói đùa nhưng Phương Miên không vui vẻ chút nào.
An Tâm ngừng lại rồi nói tiếp: "Cho dù không tin tôi thì cũng nên tin ở nó." Bà nhìn rắn bự trên màn hình: "Tôi nghĩ, nhất định nó sẽ cố gắng hết sức để quay về với cậu."
***
An Tâm rất chu đáo, tìm cách để chiều theo ý Phương Miên có thể đến thăm Mục Tĩnh Nam mọi lúc, sắp xếp cho cậu ở lại cạnh phòng thí nghiệm. Sau khi sống tại Thiên Đàng một tuần, Phương Miên phát hiện ra mặc dù An Tâm là người thành lập Thiên Đàng nhưng Thiên Đàng không vận hành theo riêng tiếng nói của bà. Thiên Đàng phân chia thành nhiều bộ phận như An ninh, Giáo dục, Y tế, Sản xuất,... An Tâm chỉ chịu trách nhiệm Bộ phận Y tế. Chẳng hạn việc quyết định cho phép Mục Tĩnh Nam tiến vào Thiên Đàng, nếu không có sự tán thành của một số bộ trưởng bộ phận khác, An Tâm cũng không thể đưa Mục Tĩnh Nam vào.
Chỉ là không biết An Tâm đã trao đổi điều kiện gì để Mục Tĩnh Nam vào. Hẳn không quá nghiêm trọng, Phương Miên nghĩ dù sao thì An Tâm là người thành lập Thiên Đàng, Thiên Đàng không có An Tâm, làm sao tiếp tục duy trì?
Tuy An Tâm nói Phương Miên có thể tự do dạo chơi, nhưng để tránh gây rắc rối cho An Tâm, Phương Miên chỉ loanh quanh trong phạm vi phòng thí nghiệm và khu sinh hoạt trẻ em. Thiên Đàng thiếu thợ cơ khí, Bộ trưởng Bộ Sản xuất Máy móc nghe tin Phương Miên đến, đã nhờ Phương Miên giúp họ thiết kế máy tưới vườn tự động. Phương Miên chơi chán ở khu sinh hoạt trẻ em, thế là về nằm bò trong phòng vẽ bản thiết kế.
Vẽ được một nửa, nhân viên gõ cửa phòng báo rằng hôm nay Mục Tĩnh Nam vô cùng hung bạo, liên tục đập cửa phòng theo dõi. Nhân viên không tìm được nguyên nhân, thức ăn không đổi, giờ giấc sinh hoạt hàng ngày không đổi, không biết vì sao trăn đen đột nhiên nóng nảy. Sức tàn phá của trăn bự kinh người, mới đập hai, ba lần mà cửa phòng theo dõi sắp bị đánh sập. Thiên Đàng đã phái binh lính tới, mang súng nạp thuốc an thần, đứng trước cửa canh gác. Các nhân viên bất đắc dĩ bắt đầu phóng khí gây mê để ngăn Mục Tĩnh Nam tự làm mình bị thương.
Khí gây mê chưa có tác dụng, Phương Miên quan sát trăn đen từ màn hình giám sát, thấy nó lo lắng bò vòng quanh trong phòng. Phương Miên hỏi: "Có micro để nói chuyện vào phòng theo dõi không?"
Nhân viên nhanh chóng đưa qua.
Phương Miên nói vào micro: "Mục Tĩnh Nam, Mục Tĩnh Nam, nghe được chứ?"
Mục Tĩnh Nam ngẩng đầu rắn, nhìn về phía cái loa.
"Em luôn ở đây, không đi đâu." Phương Miên dịu dàng giải thích: "Chỉ là bây giờ anh đang điều trị, em không thể vào gặp anh, anh gắng chịu thêm xíu nữa, được không anh?"
Nhân viên nhỏ giọng hỏi: "Cậu ta hiểu không?"
Phương Miên lắc đầu. Anh nghe không hiểu, cậu vẫn muốn nói. Lúc trước, ngày nào Phương Miên cũng ở bên cạnh Mục Tĩnh Nam, Mục Tĩnh Nam cáu gắt thế này chủ yếu là vì không thấy Phương Miên. Phương Miên chỉ có thể cho anh nghe giọng cậu, để anh biết rằng cậu đang ở bên anh.
Mục Tĩnh Nam trườn lên kệ treo tường, bò loanh quanh loa. Nó trông có vẻ nghi hoặc vì sao chỉ phát âm thanh mà không thấy người. Nó xì xì rít lên thăm dò, Phương Miên nhẹ nhàng ngân nga, là giai điệu trước đây cậu từng hát cho Mục Tĩnh Nam nghe. Tiếng hát cất lên, trăn đen bự hết nóng nảy, đôi ngươi nó thẳng đứng chăm chú vào loa mà không chớp mắt, im lặng lắng nghe bài hát của Phương Miên.
Lần trước chỉ có giai điệu, còn lần này Phương Miên chèn thêm lời--
Núi xa xăm, rừng thăm thẳm, có con chinchilla cùng con rắn nhỏ.
Chinchilla bự, rắn đen nhỏ, trèo qua núi rồi lội qua sông.
Sao trên trời, tuyết trên đất, vì sao rơi còn tuyết phủ dày.
Đêm không trăng, mau yên giấc, chinchilla cùng rắn nhỏ nương tựa nhau.
Chinchilla bự, rắn đen nhỏ, trong mộng say ngày xuân đã về.
Nhân viên nảy ra sáng kiến, ghi âm tiếng hát của Phương Miên, phát đi phát lại. Quả nhiên trăn đen bình tĩnh hơn rất nhiều. Đuôi rắn quấn quanh loa, treo mình bất động ở đó.
Không thể để mãi như thế này, loa quá cao, Phương Miên sợ Mục Tĩnh Nam té ngã. Phương Miên rời phòng thí nghiệm, hỏi mượn giáo viên ở khu giáo dục trẻ em nỉ len dùng trong lớp thủ công. Cậu ở trong phòng suốt cả ngày trời, phỏng theo ngoại hình của bản thân, làm một con chinchilla bự cùng chiều cao, rồi cậu cắt rất nhiều lông trên người, nhồi vào bụng chinchilla bự. Cứ như vậy, chinchilla bự không chỉ có vẻ ngoài tương tự mà mùi hương cũng gần gần giống cậu.
Cậu đưa chinchilla bự cho nhân viên, nhân viên thả chinchilla bự vào phòng theo dõi. Trăn đen tỉnh dậy, phát hiện có thêm chinchilla bự trong phòng. Nó bò qua, đuôi cuộn tròn cuộn tròn, quấn quýt chinchilla bự, giống như trước đây thường cọ Phương Miên, nó dùng cằm cọ cọ đầu ngố của chinchilla bự. Cuối cùng trăn đen cũng hết căng thẳng, cùng chinchilla bự ngủ trong ổ đuôi tròn, dù là đi ăn hay đi uống, nó cũng mang theo chinchilla bự. Khi rảnh rỗi, nó sẽ cúi đầu rắn, chải từng sợi lông cho chinchilla.
Nó ngoan ngoãn, nhân viên thở phào nhẹ nhõm.
Vài tháng sau, kết thúc đợt trị liệu thải độc tố đầu tiên, An Tâm cũng chiết pheromone của Phương Miên để hỗ trợ điều trị, dữ liệu sức khoẻ của Mục Tĩnh Nam không hề thay đổi, tất cả nhân viên đều cực kì thất vọng, ảo não nhìn nhau. Trong lòng Phương Miên buồn bã, nhưng vì có các nhân viên ở đây nên cậu kìm nén không lộ ra. Hiện tại cậu không cầu gì khác, chỉ hi vọng Mục Tĩnh Nam có một cuộc sống hạnh phúc hơn. Thậm chí cho dù trở thành rắn bự, Phương Miên cũng mong sẽ là rắn bự sung sướng nhất thế giới.
Cứ cách vài ngày Phương Miên lại nấu xúp cừu cho nó, nó luôn ăn sạch sẽ không chừa một giọt, sạch đến mức soi được bóng rắn ở đáy bát. Sau đó Phương Miên ba lần liên tiếp xin phép tiến vào phòng theo dõi thăm Mục Tĩnh Nam, rồi bị An Tâm từ chối hết lần này sang lần khác.
"Tôi đang suy xét sự an toàn cho cậu." Thức khuya một tháng thí nghiệm, lông mày An Tâm đượm vẻ mệt mỏi. "Mức độ thú hoá của nó chỉ ngày càng tăng, không lâu nữa đâu, nó sẽ không còn nhận ra cậu. Đến hiện tại vẫn biết cậu là ai đã là kì tích rồi."
"Không đâu, anh ấy không tấn công tôi." Phương Miên cứng đầu.
"Tôi chỉ hỏi cậu một câu, nó đã từng nổi điên với cậu chưa?"
Phương Miên im lặng, cúi đầu nhìn chân chuột của bản thân.
Dường như An Tâm đã đoán ra từ trước, nói: "Nếu phát điên với cậu lần nữa, khó tránh khỏi phải gây tổn thương cho Tĩnh Nam để cứu cậu, nói không chừng sẽ bắn chết nó. Chúng tôi nên cứu cậu hay không?"
Quả thực lời bà rất có lý, trong lòng Phương Miên chua chát, là do cậu quá cố chấp, cậu luôn huyễn hoặc tình trạng của Mục Tĩnh Nam không chuyển biến xấu nữa. Nói cho cùng thực ra cậu không tài nào chấp nhận chuyện Mục Tĩnh Nam đã quên mất cậu.
So với Phương Miên, An Tâm bình tĩnh hơn nhiều. Bà tận lực chữa trị cho Mục Tĩnh Nam nhưng đồng thời chấp nhận kết quả tồi tệ nhất.
"Lần trước nó phát điên, cậu giải quyết như thế nào?" An Tâm cau mày, "Trên người nó không có sẹo, một con chinchilla lại có thể khiến con trăn quy phục? Cậu không chỉ là chinchilla thần kì, mà còn là kungfu chinchilla?"
Phương Miên: "..."
Đủ rồi, làm ơn đừng quăng miếng hài nhạt nhẽo bằng giọng điệu nghiêm trọng được không?
Phương Miên cho bà xem dấu răng sau gáy: "Anh ấy cắn cổ tôi xong thì lấy lại ý thức."
An Tâm sửng sốt một chốc, hỏi: "Ý cậu là sau khi nó cắn cổ cậu thì khôi phục à?"
"Đúng vậy." Phương Miên nói: "Có lẽ nhờ pheromone của tôi chăng. Nhưng pheromone của tôi chỉ xoa dịu cơn đau, chứ không thể chữa khỏi bệnh cho anh ấy. Chẳng phải lần trước bà đã chiết pheromone của tôi sao, nó không có hiệu quả."
An Tâm chậm rãi lắc đầu: "Tôi luôn lấy làm kì lạ, tại sao Tĩnh Nam hoá thú nhưng lại đặc cách với riêng cậu. Có lẽ mấu chốt vấn đề nằm ở pheromone. Độ phù hợp gen của cậu với nó cao tới 99% đã là một phép màu chưa từng có. Sau khi alpha trở thành thú hoang, trí nhớ, tư duy,... tất cả nhận thức bậc cao sẽ thoái hoá. Tuy nhiên rõ ràng là nó hấp thu pheromone của cậu xong, mặc dù không nhận ra nhưng vẫn giữ tình cảm dành cho cậu. Biết đâu vấn đề còn mắc kẹt hiện tại không phải vì pheromone không thể chữa khỏi bệnh của nó, mà vì liều lượng chưa đủ. Cơ thể con người sản sinh lượng pheromone rất nhỏ, nếu như tôi nhân tạo tổng hợp pheromone của cậu, tăng liều lượng thì sao?"
Đôi mắt hổ phách như lửa than bà đột nhiên bừng sáng: "Có lẽ điều thần kì tiếp tục tạo nên điều thần kì mới. Đi lấy máu đi. Tôi muốn chiết pheromone của cậu thử một phen."
Chương trước Chương tiếp
Loading...