Ngủ Sâu - Dương Tố
Chương 37: "Cảm ơn cậu, tạm biệt."
An Hành chết, Mục Tĩnh Nam không mảy may tiếc thương, anh cần nhanh chóng rời khỏi hầm trước khi bị quân đảo chính phát hiện có người đột nhập.
Anh mở thiết bị truyền tin, nhỏ giọng nói: "Ava, lập tức điều tra trong quân đội Nam Đô, chắc chắn có người thả virus tế bào α. Thông báo cho đồng minh, để họ tự kiểm tra."
"Rõ."
"Phương Miên sao rồi?"
Lưu Truy nhìn chấm sáng hiển thị vị trí của Phương Miên trên màn hình, giọng điệu ung dung: "Ngài đừng lo, thượng tá. Cậu ta vẫn ở trong phòng bác sĩ Lộ, chẳng có vấn đề gì cả."
Mục Tĩnh Nam trở lại phòng làm việc nhưng bên trong không bóng người. Anh tìm trong nhà vệ sinh cũng không có ai. Mở tủ quần áo của Lộ Thanh Ninh, bên trong đã dọn sạch rồi. Anh chau mày, hỏi: "Cậu có chắc Phương Miên vẫn ở trong phòng hay không?"
"Chắc chắn." Lưu Truy nhận ra có chuyện không ổn, hỏi: "Sao vậy?"
Mục Tĩnh Nam lục soát xung quanh, mở ngăn kéo, anh tìm thấy thiết bị định vị nhấp nháy sáng đỏ. Anh cầm thiết bị lên, trái tim không khỏi đau nhói. Anh chẳng phải tên đần, tình cảnh hiển hiện ngay trước mắt, đương nhiên anh hiểu được mọi chuyện đang diễn ra. Khó trách Phương Miên bất ngờ nói lời sến sẩm, hoá ra là vì muốn anh buông lỏng cảnh giác.
Phương Miên nói yêu anh, chủ động hôn anh, tất cả chỉ để lừa gạt anh.
Mục Tĩnh Nam bất giác siết chặt nắm tay, thiết bị định vị phát tiếng răng rắc, vỡ thành đống nát vụn trong tay anh. Giọng anh lạnh lùng: "Ava, phóng vệ tinh trinh sát, xâm nhập vào hệ thống camera giám sát của thị trấn Hắc Phòng cùng các thị trấn lân cận, truy tìm Phương Miên dựa trên hình ảnh ba chiều của khuôn mặt, chiều cao và vóc dáng.
Ava lập tức đáp: "Rõ."
Dù sao họ đang trên khu vực bị địch chiếm đóng, anh không thể gióng trống khua chiêng lục soát, Mục Tĩnh Nam quả quyết hạ lệnh: "Dùng ẩn danh thông báo cho Tô Tú, vợ hắn ta bỏ trốn rồi."
Ava: "Rõ."
***
Rời khỏi thị trấn Hắc Phong, người chở phân đưa mọi người đến bờ sông. Mọi người bất chấp thời tiết giá lạnh, nhảy xuống kì cọ thân thể trong khi chờ xe chở hàng đến đón họ đi tới nơi khác. Lén lút chạy khỏi thị trấn Hắc Phong đã trở thành một loại hình thức kinh doanh, dễ thấy được người chở phân rất thành thạo. Người đến đón họ là em trai của người chở phân. Ông ta sẽ dùng xe tải lớn để vận chuyển họ vượt qua trạm kiểm soát ở những khu vực bị quân đảo chính chiếm đóng, tiến vào cảng Tảng Đá thuộc quyền quản lý của nhà họ Hứa.
Đợt này có đôi vợ chồng, có người mẹ bồng theo đứa con, có thỏ, hồ ly và cả mèo. Trong khu vực bị chiếm đóng, ngoài Tô Tú, còn có các lãnh đạo dùng quyền hạn lãnh thổ chính sách văn hoá chuyên chế để treo cổ giết chết rất nhiều học giả và giáo sư của Đế quốc. Ngoại trừ alpha thì các giới tính khác không được phép đi học, còn alpha khi đủ mười lăm phải tòng quân, bất kì alpha lẩn trốn hoặc không tham gia đều bị xem là kẻ đào ngũ. Mặc dù Tô Tú nới lỏng quản lý hơn các địa phương một chút nhưng về bản chất vẫn là trói buộc đức hạnh. Nghiêm cấm omega và beta ra đường một mình, ai làm trái sẽ bị phạt đánh. Nhiều người không chịu nổi áp bức nên đã liều mình trốn chạy.
Người chở phân phát bánh mì cho mọi người, cho dù nó có bốc mùi thối thì mọi người cũng không quá để ý đến. Mỗi người gặm bánh mì, uống nước, xe tải lớn phóng ra từ rừng cây. Mọi người leo lên xe rồi ngồi xuống, người chở phân kéo tấm bạt màu xanh quân đội, phủ kín chặt chẽ. Tài xế khởi động xe, bắt đầu lên đường. Phương Miên và Lộ Thanh Ninh ngồi ở góc xe, tựa lưng vào nhau, không thể nhìn rõ trong bóng tối, chỉ nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của mọi người, không ai trò chuyện, chỉ có một bà mèo già đội tóc giả nhỏ giọng đọc kinh thánh, nguyện cầu chuyến đi này thành công suôn sẻ.
Không biết qua bao lâu, xe tải giảm tốc độ. Thỏ tai cụp lớn gan hé mở tấm bạt lén nhìn ra ngoài, quay lại nói: "Đang xếp hàng chờ qua trạm."
"Sẽ ổn thôi, phải không?" Hồ ly thì thầm: "Người chở phân nói hai người họ đã sắp xếp ổn thoả với binh lính."
Tấm bạt bị giở lên, một tên lính có râu liếc nhìn thùng xe tối om như mực. Mọi người không dám thở mạnh, im lặng nhìn gã. Người chở phân theo sau tên lính, dúi túi tiền cho gã rồi cười: "Ông anh, có lộc cùng hưởng, vẫn như mọi khi, được chứ?"
Lộ Thanh Ninh chôn vùi mặt, y không dám ngước nhìn, Phương Miên che trước y, vừa quan sát tên lính vừa âm thầm nhìn xung quanh bên ngoài xe. Có rất nhiều phương tiện xếp hàng làm thủ tục qua trạm, tuyết rơi dày đặc, xe cộ bị bao phủ bởi lớp tuyết dày. Qua màn tuyết, cậu thấy bảy, tám tên lính đảo chính đứng vây quanh bếp lò để giữ ấm ở bên trạm kiểm soát. Từng tên đều vác súng nạp đầy đạn, nét mặt hung ác khiến lòng người căm phẫn.
Tên lính có râu lấy tiền, ánh mắt hướng tới người mẹ đang bồng đứa con, chỉ tay vào bà: "Xuống xe đi theo tao."
Người mẹ sợ hãi, mắt ửng đỏ, ôm đứa con thật chặt, run rẩy.
Người chở phân khom lưng nói: "Ông anh, này không ổn cho lắm, ả ta còn bế cả đứa con theo."
Tên lính trợn mắt: "Mày có muốn rời đi hay không?"
Người chở phân khó xử nhìn về hướng người mẹ. Bà cực lực lắc đầu, nước mắt rơi lã chã, khóc lóc cầu xin: "Làm ơn tha cho tôi, tôi cầu xin anh hãy tha cho tôi. Tôi không thể, con tôi còn đang ở đây."
Tên lính lên xe kéo người, bà quỳ trong xe khóc thảm thiết, khẩn khoản nài xin: "Mọi người cứu tôi với, làm ơn giúp tôi."
Không ai dám cử động, hoặc là cúi đầu, hoặc là nhắm mắt, giả vờ chết. Người mẹ nhìn anh chàng to con nhất trên xe, hi vọng cậu ta sẽ tiến tới giúp bà. Chàng trai tỏ vẻ lúng túng, từ từ quay mặt đi, giả vờ như chưa nhìn thấy.
Lộ Thanh Ninh không chịu nổi, đứng dậy muốn giúp đỡ. Phương Miên ấn y xuống, lắc đầu. Lộ Thanh Ninh cau mày, định nói gì đó thì Phương Miên đã vung tay giữ cổ tay đang tóm chặt của tên lính.
"Ông anh, chúng ta đừng nên làm chuyện vô lương tâm như vậy, không thì sẽ gặp quả báo đấy." Phương Miên nở nụ cười: "Chi bằng ngài giơ cao đánh khẽ, chúng tôi góp thêm ít tiền đưa ngài?"
Người chở phân kéo quần áo Phương Miên, nhắc cậu mau im lặng.
Rốt cuộc cũng đã muộn, tên lính liếc nhìn Phương Miên, nheo cặp mắt hin của gã: "Được thôi, mày thay ả ta lên giường với tao, tao sẽ cho bọn mày qua."
"Ngài như vậy là không nhân từ chút nào rồi." Phương Miên nói.
Tên lính rút súng lục, ấn đầu súng đè mạnh lên đầu Phương Miên: "Đi hay không?"
Mọi người thấy gã cầm súng, sợ đến mức tim muốn vọt khỏi lồng ngực. Lộ Thanh Ninh toát mồ hôi lạnh, muốn bước ra lộ danh tính. Tên lính đó vẫn ở đó hung hăng thúc giục họ, Phương Miên từ từ đứng dậy. Họng súng lạnh lẽo trên đầu khiến tim cậu đập như điên cuồng. Mục Tĩnh Nam nói đúng, thế giới càng lúc càng hỗn loạn, cách thức cũ đã không còn phù hợp với hiện tại.
Bất thình lình A Nguyệt đứng dậy: "Để tôi lên giường cùng ngài, thả cậu ấy ra đi." Cô quay qua nói với Phương Miên: "Để tớ đi cho, sẽ ổn thôi. Tớ đã bị buôn qua bán lại nhiều lần, quen rồi."
Phương Miên đè cô ngồi xuống, nói với tên lính: "Ngài cất súng đi, tôi theo ngài xuống."
Lộ Thanh Ninh nắm tay áo Phương Miên, hoảng sợ lắc đầu.
Phương Miên vỗ nhẹ mu bàn tay y, ra hiệu y bình tĩnh.
Tên lính cười ngạo nghễ, từ từ cất súng: "Xem như mày biết điều."
Gã quay lưng lại, chuẩn bị xuống xe, Phương Miên đột nhiên rút con dao gập mà Mục Tĩnh Nam đã đưa cậu, đâm thẳng vào gáy tên lính. Tên lính khom người muốn hét lên, người mẹ ngồi bên cạnh nhanh tay nhanh mắt bịt chặt mồm gã. Tiếng hét của gã chỉ có thể gầm gừ ở cuống họng, không âm thanh nào được vọng ra. May mắn hiện tại trời lạnh nên đám lính đảo chính đứng tập trung chỗ bếp lò, không chú ý tới hướng bên này. Phương Miên kéo gã lên xe, nhìn chằm chằm người chở phân đang đứng lúng túng: "Mau lên lái xe. Xác tên lính ở trên đây, ông đừng hòng thoát khỏi trách nhiệm!"
Những người khác cũng hoang mang, tên lính chưa chết hẳn vẫn tiếp tục giãy giụa. A Nguyệt lao đến đè gã, Phương Miên gằn giọng nhắc mọi người: "Nhanh đến giúp! Nếu bị ai phát hiện ra thì tôi sẽ nói các người đều là đồng phạm! Chết thì cùng chết, đừng mong có thể trốn tội!"
Alpha chó vàng nhanh chóng phản ứng, chặn tấm bạt xuống, bò tới đè tay tên lính. Những người khác phụ một chân một tay ép tên lính ngạt thở cho đến chết. Phương Miên vung dao đâm nhiều nhát vào ngực tên lính, mắt gã đỏ ngầu trợn lên nhìn chòng chọc, cuối cùng tắt thở. Lần đầu tiên Phương Miên giết người, tay run rẩy không ngừng, mùi máu tanh xộc lên mũi khiến ruột gan cậu cồn cào, cảm giác chực trào sắp nôn hết ra ngoài.
Lộ Thanh Ninh nắm lấy bàn tay đang run rẩy của cậu, nắm lại thật chặt: "Người cậu giết là kẻ ác, gã đáng chết. A Miên, bĩnh tĩnh, bình tĩnh lại nào."
Tên lính thuộc quân đảo chính chết trong xe, nếu bị phát hiện thì tất cả mọi người đều gặp hoạ. Người chờ phân khóc sầu, lẩm bẩm bản thân thật xui xẻo rồi nhanh chóng lên xe khởi động máy, qua trạm.
Họ vừa rời đi không lâu thì đoàn xe Tô Tú tới.
Tô Tú xuống xe, tóc mai dính tuyết. Lính gác trạm kiểm soát nhanh chóng tiến đến chào nghiêm. Tô Tú bắn súng chỉ thiên, tất cả xe cộ đang di chuyển chờ tới lượt qua trạm đều ngừng lại. Tô Tú lạnh lùng ra lệnh: "Đóng trạm, tất cả đi xuống, kiểm tra từng xe!"
Toàn bộ người chờ tới lượt qua trạm đều bị đuổi xuống xe, Tô Tú nhìn từng người một nhưng không thấy Lộ Thanh Ninh. Cấp dưới của hắn đến báo cáo tất cả xe đang xếp hàng ở đây đã đuổi xuống hết. Một người khác tới báo: "Một binh lính mất tích, phát hiện có vết máu dưới tuyết."
Tô Tú kiểm tra thì phát hiện máu vẫn còn ấm, vân vê đưa lên ngửi, hỏi: "Xe vừa qua trạm là xe gì?"
"Là một xe tải chở hàng."
Tô Tú nghiến răng nghiến lợi: "Đuổi theo!"
Qua cửa trạm cần phải đi thêm 20km nữa mới tới được cảng Tảng Đá thuộc quyền quản lý của nhà họ Hứa. Người chở phân liều mạng, phóng hết tốc lực, bánh xe bốc khói vì sợ quân đảo chính phía sau sớm phát hiện ra thiếu người sẽ truy đuổi theo hỏi tội họ. Chạy tầm mười lăm phút, mọi người thấy cuối đường đằng xa xa sau xe bụi tung mịt mù.
Alpha chó vàng bự sợ tè ra quần, la hét: "Bọn chúng phát hiện ra rồi, đang đuổi theo phía sau!"
Phương Miên nhanh chóng quyết định, nói: "Mau, vứt hết những thứ không quan trọng, giảm tải trọng để xe chạy nhanh hơn!"
Mọi người vội vã đứng dậy, ném tất cả hành lí ra khỏi xe, Phương Miên lấy súng trên xác tên lính rồi cùng Lộ Thanh Ninh thảy thi thể xuống đường. Trên xe còn một số thùng hàng dùng để che mắt, mọi người tiếp tục phối hợp, vứt bỏ tất thảy. Đáng tiếc, cho dù vậy tốc độ xe tải cũng không thể so với xe quân sự của quân đảo chính. Khi bụi mù tản đi, xe quân sự chở Tô Tú lao nhanh về phía trước.
Phương Miên giơ súng lên, nhắm vào tấm kính chắn gió của xe quân sự, bắn đại hai phát.
Binh lính muốn bắn trả nhưng Tô Tú cản lại, gân xanh trên trán nổi lên: "Nếu người trong kia bị thương, tôi sẽ giết cậu."
Tên lính không dám hành động, chỉ đánh lái né hướng đạn Phương Miên bắn."
"Nhắm vào lốp xe của họ!" Alpha chó vàng hét ầm bên tai Phương Miên.
Tai Phương Miên ù đi vì tiếng ồn, cậu cũng muốn nhắm vào lắm chứ nhưng kỹ năng thiện xạ không cho phép.
Xe quân sự dần tiếp cận xe tải, Tô Tú nhìn thấy rõ người vừa nổ súng bên trong, khuôn mặt anh tuấn cùng mái tóc ngắn đen xám, gò má bị gió lạnh thổi bám tuyết trắng, trông có vẻ là alpha. Tô Tú càng tức giận hơn, rút súng trường nhắm vào Phương Miên, mắng: "Nhãi ranh ẻo lả, trả lại vợ cho tao, tao giữ cái thây mày vẹn toàn!"
"Thằng ngu l^ "n." Phương Miên cố gắng bình tâm nhắm vào Tô Tú rồi bóp cò.
Không trúng, viên đạn găm vào khung xe bên cạnh Tô Tú. Tô Tú ngắm bắn Phương Miên, cậu vội vã lẩn trốn.
"Anh, anh cùng em thò đầu ra đi." Phương Miên cấp tốc đổi đạn. "Có anh ở đó thì thằng chả mới không dám bắn."
Lộ Thanh Ninh gật đầu, đứng dậy ló đầu ra ngoài. Phương Miên đứng bên cạnh giơ súng, nhắm mục tiêu bánh xe quân sự.
Tô Tú thấy Lộ Thanh Ninh, mắt mở trừng trừng: "Lộ Thanh Ninh, tại sao anh chạy trốn? Con mẹ nó, em thương anh nhiều như vậy mà anh bỏ em theo thằng nhãi ranh ẻo lả này?"
"Tôi nhớ lại rồi." Vẻ mặt Lộ Thanh Ninh lạnh lùng, hét lớn từng chữ: "Tôi đã nhớ tất cả rồi!"
Tô Tú hốt hoảng, lẩm bẩm: "Sao..."
Phương Miên quát mắng: "Thằng ngu l^ "n thối tha, bố mày tên Phương Miên!"
"Tô Tú." Lộ Thanh Ninh nói lớn. "Buông tha tôi đi."
Tô Tú hét ầm lên: "Không đời nào, anh quay về cho em!"
Mục tiêu cần bắn trúng di chuyển tốc độ cao, tài thiện xạ của Phương Miên chỉ gọi là tạm chắp vá, cậu đã bắn liên tiếp nhiều phát nhưng đều bị trật. Thấy xe quân sự sắp đuổi kịp, Phương Miên thầm mắng "chết tiệt", cậu định bất chấp một lần. Hít sâu bình tâm, nhắm vào lốp xe quân sự, nhẩm đếm một, hai, ba, tức khắc bóp cò. Viên đạn bay ra cùng tiếng xé gió rít gào giống như tiếng vải gai xé toạc. Ngay sau đó vang tiếng nổ, bánh xe quân sự xẹp xuống, cả chiếc xe bị lật, quay vòng vòng trên đường lớn.
Mắt Phương Miên sáng lên, vậy là tài ngắm bắn của cậu đã tốt hơn?
Đột nhiên từ phía sau xe quân sự lao ra một vài mô tô màu đen. Người đàn ông dẫn đầu điều khiển xe mô tô phóng lên sườn núi, nâng cao đầu xe, bay qua trần xe quân sự, đáp đất vững vàng, tốc độ vùn vụt đuổi kịp đến đuôi xe tải. Chỉ cần nghe tiếng gầm rú của mô tô cũng đủ khiến màng nhĩ như bị sét đánh. Phương Miên nhìn thấy người đàn ông lái mô tô đang quan sát cậu qua kính mũ bảo hiểm màu đen, đôi mắt đó lạnh lẽo như băng.
Phương Miên: "..."
Cậu có dự cảm không lành.
Mô tô che chở xung quanh xe tải, không hành động gì khác. Những người bên trong kinh hồn táng đảm, xem bọn họ dàn hàng chạy song song với xe tải. Cửa khẩu cảng Tảng Đá xuất hiện trước mắt, không có binh lính nào ra ngăn cản, cánh cổng mở rộng, làm thủ tục thông quan suôn sẻ. Mọi người cùng nhau xuống xe, vẫn chưa vượt qua nỗi sợ hãi. Dưới sự hướng dẫn của binh lính nhà họ Hứa, thủ tục nhập cảnh cũng hoàn tất.
Phương Miên xếp hàng đứng chờ, tim đập mạnh như trống, đảo mắt nhìn xung quanh, không thấy chiếc mô tô đó đâu nữa.
Chó vàng lớn than vãn: "May mà gặp mấy cái xe mô tô đó, nếu không chúng ta bị quân đảo chính túm lại rồi, không biết những người tốt ấy là ai?"
Chắc chắn là anh, không phải là ai khác. Phương Miên suy đoán, cậu luôn cảm thấy có đám mây đen thui đang lơ lửng trên đầu, tai hoạ sắp ập tới.
Phương Miên kéo Lộ Thanh Ninh vào nhà vệ sinh: "Anh, giúp em một việc nha. Nếu bị Mục Tĩnh Nam bắt được thì chờ em chỉ còn con đường chết."
Lộ Thanh Ninh cũng lộ vẻ mặt cực kì nghiêm trọng: "Vậy giờ chúng ta phải làm gì?"
"Anh nghe em, em có ý này."
Dãy người đứng xếp hàng, tới lượt bà mèo già lên làm thủ tục, chụp ảnh. Bà nhìn vào màn hình ảnh chụp, không thấy bộ tóc giả của bản thân.
"Hở? Tóc giả tôi đâu rồi?"
Có binh lính tiến tới hàng chờ, tìm thấy chỉ có một chinchilla đang đứng. Chinchilla đeo khẩu trang, mái tóc đen xám dễ nhận diện.
"Ngài Phương, xin mời đi theo chúng tôi."
Chinchilla theo họ vào văn phòng, Mục Tĩnh Nam ngồi bên trong, đứng bên cạnh anh là Cao Tiểu Hữu và Diệp Cảm. Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng như băng của Mục Tĩnh Nam, chinchilla chậm rì rì ngẩng đầu. Không phải Phương Miên, là Lộ Thanh Ninh. Cao Tiểu Hữu và Diệp Cảm giật mình, còn Mục Tĩnh Nam vẫn điềm nhiên như trước, trên mặt anh không có vẻ nào ngạc nhiên. Hẳn là anh đã sớm đoán ra không thể dễ dàng bắt được Phương Miên.
"Trên thế giới nhiều omega như vậy hà tất gì anh phải lưu luyến cậu ấy?" Lộ Thanh Ninh cười gượng: "Anh xem, như tôi và Tô Tú, ở bên nhau do sự lừa dối cùng ép buộc, cuối cùng thì không thể níu kéo mãi được."
Mục Tĩnh Nam nhìn màn hình điện thoại của anh, đọc tất cả thông báo từ Ava.
"Tô Tú thỉnh cầu phía lãnh đạo cấp cao kết nối điện thoại."
Cao Tiểu Hữu tò mò hỏi: "Anh không yêu cậu ta?"
"Tôi không thể nói chính xác được liệu đó có phải là tình yêu hay không." Lộ Thanh Ninh cười nhạt nhoà: "Nếu không có cậu ta thì tôi không sống nổi đến tận bây giờ. Từ lúc ở đê Thổ Câu tôi đã muốn chết rồi. Nhưng vì có cậu ta, những vết sẹo hay những nỗi thống khổ kia đều đã là quá khứ. Cho đến hôm nay, tôi có đủ dũng cảm để tiến bước một lần nữa."
Diệp Cảm hoang mang hỏi: "Nếu yêu thì tại sao không ở bên nhau?"
"Bởi vì tôi không thể." Lộ Thanh Ninh hít sâu một hơi, nói: "Tôi đã hứa với Sở Ưu và Nam Châu rằng không bao giờ đi chung một đường cùng quân đảo chính. Thế giới mà quân đảo chính xây dựng, không tồn tại địa vị của omega. Tôi không thể nào ung dung ở lại hưởng thụ sự cưng chiều cùng những đặc quyền Tô Tú mang đến cho tôi. Yêu một người, không đồng nghĩa phải ở bên cạnh người đó. Chỉ cần tôi sống tốt, người đó cũng sống tốt thì dù chia xa, cả hai vẫn tiếp tục cuộc đời của bản thân. Thượng tá Mục, anh nói xem có phải không?"
Mục Tĩnh Nam nhìn y, vẻ mặt trầm tư, không trả lời.
Y bước đến chỗ Mục Tĩnh Nam, nhìn điện thoại nằm trên bàn.
Phía đầu dây bên kia, Tô Tú nghe được giọng nói của Lộ Thanh Ninh, túm tóc, trên mặt đầy đau khổ.
"A Tú, tôi đã có thể buông tay, cậu cũng có thể." Lộ Thanh Ninh mỉm cười dịu dàng. "Cảm ơn cậu đã chăm sóc tôi khoảng thời gian vừa qua. Tin tôi đi, tôi sẽ tiếp tục sống tốt thôi. Nếu cậu thực sự yêu tôi, hãy đưa lệnh cấm mại dâm trong quân đội quân đảo chính. Hãy cho phép omega và beta được đi học để họ có thể ngẩng cao đầu bước ra đường, cho họ quyền độc lập, quyền mưu cầu hạnh phúc. Cảm ơn cậu, tạm biệt."
Nói xong y quay người bỏ đi.
"Lộ Thanh Ninh!"
Trong điện thoại vang lên tiếng bàn ghế gãy cùng tiếng hét giận dữ của Tô Tú.
Lộ Thanh Ninh vẫn tiếp tục cất bước, đẩy cửa ra. Giọng nói Tô Tú y để lại phía sau, xa dần, xa dần, càng lúc càng mơ hồ. Lộ Thanh Ninh kéo ống tay áo lau đi những giọt nước mắt. Y đang khóc, cổ họng đau, trái tim cũng đau đến mức ngỡ như sắp ngừng đập. Nhưng đến cùng y không ngoảnh đầu lại, thậm chí không nấn ná thêm nữa.
"Mục Tĩnh Nam!" Tô Tú phát cáu nghiến răng nghiến lợi: "Mày bắt vợ tao đi, tao nhất định tính sổ khoản nợ này với mày."
Anh mở thiết bị truyền tin, nhỏ giọng nói: "Ava, lập tức điều tra trong quân đội Nam Đô, chắc chắn có người thả virus tế bào α. Thông báo cho đồng minh, để họ tự kiểm tra."
"Rõ."
"Phương Miên sao rồi?"
Lưu Truy nhìn chấm sáng hiển thị vị trí của Phương Miên trên màn hình, giọng điệu ung dung: "Ngài đừng lo, thượng tá. Cậu ta vẫn ở trong phòng bác sĩ Lộ, chẳng có vấn đề gì cả."
Mục Tĩnh Nam trở lại phòng làm việc nhưng bên trong không bóng người. Anh tìm trong nhà vệ sinh cũng không có ai. Mở tủ quần áo của Lộ Thanh Ninh, bên trong đã dọn sạch rồi. Anh chau mày, hỏi: "Cậu có chắc Phương Miên vẫn ở trong phòng hay không?"
"Chắc chắn." Lưu Truy nhận ra có chuyện không ổn, hỏi: "Sao vậy?"
Mục Tĩnh Nam lục soát xung quanh, mở ngăn kéo, anh tìm thấy thiết bị định vị nhấp nháy sáng đỏ. Anh cầm thiết bị lên, trái tim không khỏi đau nhói. Anh chẳng phải tên đần, tình cảnh hiển hiện ngay trước mắt, đương nhiên anh hiểu được mọi chuyện đang diễn ra. Khó trách Phương Miên bất ngờ nói lời sến sẩm, hoá ra là vì muốn anh buông lỏng cảnh giác.
Phương Miên nói yêu anh, chủ động hôn anh, tất cả chỉ để lừa gạt anh.
Mục Tĩnh Nam bất giác siết chặt nắm tay, thiết bị định vị phát tiếng răng rắc, vỡ thành đống nát vụn trong tay anh. Giọng anh lạnh lùng: "Ava, phóng vệ tinh trinh sát, xâm nhập vào hệ thống camera giám sát của thị trấn Hắc Phòng cùng các thị trấn lân cận, truy tìm Phương Miên dựa trên hình ảnh ba chiều của khuôn mặt, chiều cao và vóc dáng.
Ava lập tức đáp: "Rõ."
Dù sao họ đang trên khu vực bị địch chiếm đóng, anh không thể gióng trống khua chiêng lục soát, Mục Tĩnh Nam quả quyết hạ lệnh: "Dùng ẩn danh thông báo cho Tô Tú, vợ hắn ta bỏ trốn rồi."
Ava: "Rõ."
***
Rời khỏi thị trấn Hắc Phong, người chở phân đưa mọi người đến bờ sông. Mọi người bất chấp thời tiết giá lạnh, nhảy xuống kì cọ thân thể trong khi chờ xe chở hàng đến đón họ đi tới nơi khác. Lén lút chạy khỏi thị trấn Hắc Phong đã trở thành một loại hình thức kinh doanh, dễ thấy được người chở phân rất thành thạo. Người đến đón họ là em trai của người chở phân. Ông ta sẽ dùng xe tải lớn để vận chuyển họ vượt qua trạm kiểm soát ở những khu vực bị quân đảo chính chiếm đóng, tiến vào cảng Tảng Đá thuộc quyền quản lý của nhà họ Hứa.
Đợt này có đôi vợ chồng, có người mẹ bồng theo đứa con, có thỏ, hồ ly và cả mèo. Trong khu vực bị chiếm đóng, ngoài Tô Tú, còn có các lãnh đạo dùng quyền hạn lãnh thổ chính sách văn hoá chuyên chế để treo cổ giết chết rất nhiều học giả và giáo sư của Đế quốc. Ngoại trừ alpha thì các giới tính khác không được phép đi học, còn alpha khi đủ mười lăm phải tòng quân, bất kì alpha lẩn trốn hoặc không tham gia đều bị xem là kẻ đào ngũ. Mặc dù Tô Tú nới lỏng quản lý hơn các địa phương một chút nhưng về bản chất vẫn là trói buộc đức hạnh. Nghiêm cấm omega và beta ra đường một mình, ai làm trái sẽ bị phạt đánh. Nhiều người không chịu nổi áp bức nên đã liều mình trốn chạy.
Người chở phân phát bánh mì cho mọi người, cho dù nó có bốc mùi thối thì mọi người cũng không quá để ý đến. Mỗi người gặm bánh mì, uống nước, xe tải lớn phóng ra từ rừng cây. Mọi người leo lên xe rồi ngồi xuống, người chở phân kéo tấm bạt màu xanh quân đội, phủ kín chặt chẽ. Tài xế khởi động xe, bắt đầu lên đường. Phương Miên và Lộ Thanh Ninh ngồi ở góc xe, tựa lưng vào nhau, không thể nhìn rõ trong bóng tối, chỉ nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của mọi người, không ai trò chuyện, chỉ có một bà mèo già đội tóc giả nhỏ giọng đọc kinh thánh, nguyện cầu chuyến đi này thành công suôn sẻ.
Không biết qua bao lâu, xe tải giảm tốc độ. Thỏ tai cụp lớn gan hé mở tấm bạt lén nhìn ra ngoài, quay lại nói: "Đang xếp hàng chờ qua trạm."
"Sẽ ổn thôi, phải không?" Hồ ly thì thầm: "Người chở phân nói hai người họ đã sắp xếp ổn thoả với binh lính."
Tấm bạt bị giở lên, một tên lính có râu liếc nhìn thùng xe tối om như mực. Mọi người không dám thở mạnh, im lặng nhìn gã. Người chở phân theo sau tên lính, dúi túi tiền cho gã rồi cười: "Ông anh, có lộc cùng hưởng, vẫn như mọi khi, được chứ?"
Lộ Thanh Ninh chôn vùi mặt, y không dám ngước nhìn, Phương Miên che trước y, vừa quan sát tên lính vừa âm thầm nhìn xung quanh bên ngoài xe. Có rất nhiều phương tiện xếp hàng làm thủ tục qua trạm, tuyết rơi dày đặc, xe cộ bị bao phủ bởi lớp tuyết dày. Qua màn tuyết, cậu thấy bảy, tám tên lính đảo chính đứng vây quanh bếp lò để giữ ấm ở bên trạm kiểm soát. Từng tên đều vác súng nạp đầy đạn, nét mặt hung ác khiến lòng người căm phẫn.
Tên lính có râu lấy tiền, ánh mắt hướng tới người mẹ đang bồng đứa con, chỉ tay vào bà: "Xuống xe đi theo tao."
Người mẹ sợ hãi, mắt ửng đỏ, ôm đứa con thật chặt, run rẩy.
Người chở phân khom lưng nói: "Ông anh, này không ổn cho lắm, ả ta còn bế cả đứa con theo."
Tên lính trợn mắt: "Mày có muốn rời đi hay không?"
Người chở phân khó xử nhìn về hướng người mẹ. Bà cực lực lắc đầu, nước mắt rơi lã chã, khóc lóc cầu xin: "Làm ơn tha cho tôi, tôi cầu xin anh hãy tha cho tôi. Tôi không thể, con tôi còn đang ở đây."
Tên lính lên xe kéo người, bà quỳ trong xe khóc thảm thiết, khẩn khoản nài xin: "Mọi người cứu tôi với, làm ơn giúp tôi."
Không ai dám cử động, hoặc là cúi đầu, hoặc là nhắm mắt, giả vờ chết. Người mẹ nhìn anh chàng to con nhất trên xe, hi vọng cậu ta sẽ tiến tới giúp bà. Chàng trai tỏ vẻ lúng túng, từ từ quay mặt đi, giả vờ như chưa nhìn thấy.
Lộ Thanh Ninh không chịu nổi, đứng dậy muốn giúp đỡ. Phương Miên ấn y xuống, lắc đầu. Lộ Thanh Ninh cau mày, định nói gì đó thì Phương Miên đã vung tay giữ cổ tay đang tóm chặt của tên lính.
"Ông anh, chúng ta đừng nên làm chuyện vô lương tâm như vậy, không thì sẽ gặp quả báo đấy." Phương Miên nở nụ cười: "Chi bằng ngài giơ cao đánh khẽ, chúng tôi góp thêm ít tiền đưa ngài?"
Người chở phân kéo quần áo Phương Miên, nhắc cậu mau im lặng.
Rốt cuộc cũng đã muộn, tên lính liếc nhìn Phương Miên, nheo cặp mắt hin của gã: "Được thôi, mày thay ả ta lên giường với tao, tao sẽ cho bọn mày qua."
"Ngài như vậy là không nhân từ chút nào rồi." Phương Miên nói.
Tên lính rút súng lục, ấn đầu súng đè mạnh lên đầu Phương Miên: "Đi hay không?"
Mọi người thấy gã cầm súng, sợ đến mức tim muốn vọt khỏi lồng ngực. Lộ Thanh Ninh toát mồ hôi lạnh, muốn bước ra lộ danh tính. Tên lính đó vẫn ở đó hung hăng thúc giục họ, Phương Miên từ từ đứng dậy. Họng súng lạnh lẽo trên đầu khiến tim cậu đập như điên cuồng. Mục Tĩnh Nam nói đúng, thế giới càng lúc càng hỗn loạn, cách thức cũ đã không còn phù hợp với hiện tại.
Bất thình lình A Nguyệt đứng dậy: "Để tôi lên giường cùng ngài, thả cậu ấy ra đi." Cô quay qua nói với Phương Miên: "Để tớ đi cho, sẽ ổn thôi. Tớ đã bị buôn qua bán lại nhiều lần, quen rồi."
Phương Miên đè cô ngồi xuống, nói với tên lính: "Ngài cất súng đi, tôi theo ngài xuống."
Lộ Thanh Ninh nắm tay áo Phương Miên, hoảng sợ lắc đầu.
Phương Miên vỗ nhẹ mu bàn tay y, ra hiệu y bình tĩnh.
Tên lính cười ngạo nghễ, từ từ cất súng: "Xem như mày biết điều."
Gã quay lưng lại, chuẩn bị xuống xe, Phương Miên đột nhiên rút con dao gập mà Mục Tĩnh Nam đã đưa cậu, đâm thẳng vào gáy tên lính. Tên lính khom người muốn hét lên, người mẹ ngồi bên cạnh nhanh tay nhanh mắt bịt chặt mồm gã. Tiếng hét của gã chỉ có thể gầm gừ ở cuống họng, không âm thanh nào được vọng ra. May mắn hiện tại trời lạnh nên đám lính đảo chính đứng tập trung chỗ bếp lò, không chú ý tới hướng bên này. Phương Miên kéo gã lên xe, nhìn chằm chằm người chở phân đang đứng lúng túng: "Mau lên lái xe. Xác tên lính ở trên đây, ông đừng hòng thoát khỏi trách nhiệm!"
Những người khác cũng hoang mang, tên lính chưa chết hẳn vẫn tiếp tục giãy giụa. A Nguyệt lao đến đè gã, Phương Miên gằn giọng nhắc mọi người: "Nhanh đến giúp! Nếu bị ai phát hiện ra thì tôi sẽ nói các người đều là đồng phạm! Chết thì cùng chết, đừng mong có thể trốn tội!"
Alpha chó vàng nhanh chóng phản ứng, chặn tấm bạt xuống, bò tới đè tay tên lính. Những người khác phụ một chân một tay ép tên lính ngạt thở cho đến chết. Phương Miên vung dao đâm nhiều nhát vào ngực tên lính, mắt gã đỏ ngầu trợn lên nhìn chòng chọc, cuối cùng tắt thở. Lần đầu tiên Phương Miên giết người, tay run rẩy không ngừng, mùi máu tanh xộc lên mũi khiến ruột gan cậu cồn cào, cảm giác chực trào sắp nôn hết ra ngoài.
Lộ Thanh Ninh nắm lấy bàn tay đang run rẩy của cậu, nắm lại thật chặt: "Người cậu giết là kẻ ác, gã đáng chết. A Miên, bĩnh tĩnh, bình tĩnh lại nào."
Tên lính thuộc quân đảo chính chết trong xe, nếu bị phát hiện thì tất cả mọi người đều gặp hoạ. Người chờ phân khóc sầu, lẩm bẩm bản thân thật xui xẻo rồi nhanh chóng lên xe khởi động máy, qua trạm.
Họ vừa rời đi không lâu thì đoàn xe Tô Tú tới.
Tô Tú xuống xe, tóc mai dính tuyết. Lính gác trạm kiểm soát nhanh chóng tiến đến chào nghiêm. Tô Tú bắn súng chỉ thiên, tất cả xe cộ đang di chuyển chờ tới lượt qua trạm đều ngừng lại. Tô Tú lạnh lùng ra lệnh: "Đóng trạm, tất cả đi xuống, kiểm tra từng xe!"
Toàn bộ người chờ tới lượt qua trạm đều bị đuổi xuống xe, Tô Tú nhìn từng người một nhưng không thấy Lộ Thanh Ninh. Cấp dưới của hắn đến báo cáo tất cả xe đang xếp hàng ở đây đã đuổi xuống hết. Một người khác tới báo: "Một binh lính mất tích, phát hiện có vết máu dưới tuyết."
Tô Tú kiểm tra thì phát hiện máu vẫn còn ấm, vân vê đưa lên ngửi, hỏi: "Xe vừa qua trạm là xe gì?"
"Là một xe tải chở hàng."
Tô Tú nghiến răng nghiến lợi: "Đuổi theo!"
Qua cửa trạm cần phải đi thêm 20km nữa mới tới được cảng Tảng Đá thuộc quyền quản lý của nhà họ Hứa. Người chở phân liều mạng, phóng hết tốc lực, bánh xe bốc khói vì sợ quân đảo chính phía sau sớm phát hiện ra thiếu người sẽ truy đuổi theo hỏi tội họ. Chạy tầm mười lăm phút, mọi người thấy cuối đường đằng xa xa sau xe bụi tung mịt mù.
Alpha chó vàng bự sợ tè ra quần, la hét: "Bọn chúng phát hiện ra rồi, đang đuổi theo phía sau!"
Phương Miên nhanh chóng quyết định, nói: "Mau, vứt hết những thứ không quan trọng, giảm tải trọng để xe chạy nhanh hơn!"
Mọi người vội vã đứng dậy, ném tất cả hành lí ra khỏi xe, Phương Miên lấy súng trên xác tên lính rồi cùng Lộ Thanh Ninh thảy thi thể xuống đường. Trên xe còn một số thùng hàng dùng để che mắt, mọi người tiếp tục phối hợp, vứt bỏ tất thảy. Đáng tiếc, cho dù vậy tốc độ xe tải cũng không thể so với xe quân sự của quân đảo chính. Khi bụi mù tản đi, xe quân sự chở Tô Tú lao nhanh về phía trước.
Phương Miên giơ súng lên, nhắm vào tấm kính chắn gió của xe quân sự, bắn đại hai phát.
Binh lính muốn bắn trả nhưng Tô Tú cản lại, gân xanh trên trán nổi lên: "Nếu người trong kia bị thương, tôi sẽ giết cậu."
Tên lính không dám hành động, chỉ đánh lái né hướng đạn Phương Miên bắn."
"Nhắm vào lốp xe của họ!" Alpha chó vàng hét ầm bên tai Phương Miên.
Tai Phương Miên ù đi vì tiếng ồn, cậu cũng muốn nhắm vào lắm chứ nhưng kỹ năng thiện xạ không cho phép.
Xe quân sự dần tiếp cận xe tải, Tô Tú nhìn thấy rõ người vừa nổ súng bên trong, khuôn mặt anh tuấn cùng mái tóc ngắn đen xám, gò má bị gió lạnh thổi bám tuyết trắng, trông có vẻ là alpha. Tô Tú càng tức giận hơn, rút súng trường nhắm vào Phương Miên, mắng: "Nhãi ranh ẻo lả, trả lại vợ cho tao, tao giữ cái thây mày vẹn toàn!"
"Thằng ngu l^ "n." Phương Miên cố gắng bình tâm nhắm vào Tô Tú rồi bóp cò.
Không trúng, viên đạn găm vào khung xe bên cạnh Tô Tú. Tô Tú ngắm bắn Phương Miên, cậu vội vã lẩn trốn.
"Anh, anh cùng em thò đầu ra đi." Phương Miên cấp tốc đổi đạn. "Có anh ở đó thì thằng chả mới không dám bắn."
Lộ Thanh Ninh gật đầu, đứng dậy ló đầu ra ngoài. Phương Miên đứng bên cạnh giơ súng, nhắm mục tiêu bánh xe quân sự.
Tô Tú thấy Lộ Thanh Ninh, mắt mở trừng trừng: "Lộ Thanh Ninh, tại sao anh chạy trốn? Con mẹ nó, em thương anh nhiều như vậy mà anh bỏ em theo thằng nhãi ranh ẻo lả này?"
"Tôi nhớ lại rồi." Vẻ mặt Lộ Thanh Ninh lạnh lùng, hét lớn từng chữ: "Tôi đã nhớ tất cả rồi!"
Tô Tú hốt hoảng, lẩm bẩm: "Sao..."
Phương Miên quát mắng: "Thằng ngu l^ "n thối tha, bố mày tên Phương Miên!"
"Tô Tú." Lộ Thanh Ninh nói lớn. "Buông tha tôi đi."
Tô Tú hét ầm lên: "Không đời nào, anh quay về cho em!"
Mục tiêu cần bắn trúng di chuyển tốc độ cao, tài thiện xạ của Phương Miên chỉ gọi là tạm chắp vá, cậu đã bắn liên tiếp nhiều phát nhưng đều bị trật. Thấy xe quân sự sắp đuổi kịp, Phương Miên thầm mắng "chết tiệt", cậu định bất chấp một lần. Hít sâu bình tâm, nhắm vào lốp xe quân sự, nhẩm đếm một, hai, ba, tức khắc bóp cò. Viên đạn bay ra cùng tiếng xé gió rít gào giống như tiếng vải gai xé toạc. Ngay sau đó vang tiếng nổ, bánh xe quân sự xẹp xuống, cả chiếc xe bị lật, quay vòng vòng trên đường lớn.
Mắt Phương Miên sáng lên, vậy là tài ngắm bắn của cậu đã tốt hơn?
Đột nhiên từ phía sau xe quân sự lao ra một vài mô tô màu đen. Người đàn ông dẫn đầu điều khiển xe mô tô phóng lên sườn núi, nâng cao đầu xe, bay qua trần xe quân sự, đáp đất vững vàng, tốc độ vùn vụt đuổi kịp đến đuôi xe tải. Chỉ cần nghe tiếng gầm rú của mô tô cũng đủ khiến màng nhĩ như bị sét đánh. Phương Miên nhìn thấy người đàn ông lái mô tô đang quan sát cậu qua kính mũ bảo hiểm màu đen, đôi mắt đó lạnh lẽo như băng.
Phương Miên: "..."
Cậu có dự cảm không lành.
Mô tô che chở xung quanh xe tải, không hành động gì khác. Những người bên trong kinh hồn táng đảm, xem bọn họ dàn hàng chạy song song với xe tải. Cửa khẩu cảng Tảng Đá xuất hiện trước mắt, không có binh lính nào ra ngăn cản, cánh cổng mở rộng, làm thủ tục thông quan suôn sẻ. Mọi người cùng nhau xuống xe, vẫn chưa vượt qua nỗi sợ hãi. Dưới sự hướng dẫn của binh lính nhà họ Hứa, thủ tục nhập cảnh cũng hoàn tất.
Phương Miên xếp hàng đứng chờ, tim đập mạnh như trống, đảo mắt nhìn xung quanh, không thấy chiếc mô tô đó đâu nữa.
Chó vàng lớn than vãn: "May mà gặp mấy cái xe mô tô đó, nếu không chúng ta bị quân đảo chính túm lại rồi, không biết những người tốt ấy là ai?"
Chắc chắn là anh, không phải là ai khác. Phương Miên suy đoán, cậu luôn cảm thấy có đám mây đen thui đang lơ lửng trên đầu, tai hoạ sắp ập tới.
Phương Miên kéo Lộ Thanh Ninh vào nhà vệ sinh: "Anh, giúp em một việc nha. Nếu bị Mục Tĩnh Nam bắt được thì chờ em chỉ còn con đường chết."
Lộ Thanh Ninh cũng lộ vẻ mặt cực kì nghiêm trọng: "Vậy giờ chúng ta phải làm gì?"
"Anh nghe em, em có ý này."
Dãy người đứng xếp hàng, tới lượt bà mèo già lên làm thủ tục, chụp ảnh. Bà nhìn vào màn hình ảnh chụp, không thấy bộ tóc giả của bản thân.
"Hở? Tóc giả tôi đâu rồi?"
Có binh lính tiến tới hàng chờ, tìm thấy chỉ có một chinchilla đang đứng. Chinchilla đeo khẩu trang, mái tóc đen xám dễ nhận diện.
"Ngài Phương, xin mời đi theo chúng tôi."
Chinchilla theo họ vào văn phòng, Mục Tĩnh Nam ngồi bên trong, đứng bên cạnh anh là Cao Tiểu Hữu và Diệp Cảm. Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng như băng của Mục Tĩnh Nam, chinchilla chậm rì rì ngẩng đầu. Không phải Phương Miên, là Lộ Thanh Ninh. Cao Tiểu Hữu và Diệp Cảm giật mình, còn Mục Tĩnh Nam vẫn điềm nhiên như trước, trên mặt anh không có vẻ nào ngạc nhiên. Hẳn là anh đã sớm đoán ra không thể dễ dàng bắt được Phương Miên.
"Trên thế giới nhiều omega như vậy hà tất gì anh phải lưu luyến cậu ấy?" Lộ Thanh Ninh cười gượng: "Anh xem, như tôi và Tô Tú, ở bên nhau do sự lừa dối cùng ép buộc, cuối cùng thì không thể níu kéo mãi được."
Mục Tĩnh Nam nhìn màn hình điện thoại của anh, đọc tất cả thông báo từ Ava.
"Tô Tú thỉnh cầu phía lãnh đạo cấp cao kết nối điện thoại."
Cao Tiểu Hữu tò mò hỏi: "Anh không yêu cậu ta?"
"Tôi không thể nói chính xác được liệu đó có phải là tình yêu hay không." Lộ Thanh Ninh cười nhạt nhoà: "Nếu không có cậu ta thì tôi không sống nổi đến tận bây giờ. Từ lúc ở đê Thổ Câu tôi đã muốn chết rồi. Nhưng vì có cậu ta, những vết sẹo hay những nỗi thống khổ kia đều đã là quá khứ. Cho đến hôm nay, tôi có đủ dũng cảm để tiến bước một lần nữa."
Diệp Cảm hoang mang hỏi: "Nếu yêu thì tại sao không ở bên nhau?"
"Bởi vì tôi không thể." Lộ Thanh Ninh hít sâu một hơi, nói: "Tôi đã hứa với Sở Ưu và Nam Châu rằng không bao giờ đi chung một đường cùng quân đảo chính. Thế giới mà quân đảo chính xây dựng, không tồn tại địa vị của omega. Tôi không thể nào ung dung ở lại hưởng thụ sự cưng chiều cùng những đặc quyền Tô Tú mang đến cho tôi. Yêu một người, không đồng nghĩa phải ở bên cạnh người đó. Chỉ cần tôi sống tốt, người đó cũng sống tốt thì dù chia xa, cả hai vẫn tiếp tục cuộc đời của bản thân. Thượng tá Mục, anh nói xem có phải không?"
Mục Tĩnh Nam nhìn y, vẻ mặt trầm tư, không trả lời.
Y bước đến chỗ Mục Tĩnh Nam, nhìn điện thoại nằm trên bàn.
Phía đầu dây bên kia, Tô Tú nghe được giọng nói của Lộ Thanh Ninh, túm tóc, trên mặt đầy đau khổ.
"A Tú, tôi đã có thể buông tay, cậu cũng có thể." Lộ Thanh Ninh mỉm cười dịu dàng. "Cảm ơn cậu đã chăm sóc tôi khoảng thời gian vừa qua. Tin tôi đi, tôi sẽ tiếp tục sống tốt thôi. Nếu cậu thực sự yêu tôi, hãy đưa lệnh cấm mại dâm trong quân đội quân đảo chính. Hãy cho phép omega và beta được đi học để họ có thể ngẩng cao đầu bước ra đường, cho họ quyền độc lập, quyền mưu cầu hạnh phúc. Cảm ơn cậu, tạm biệt."
Nói xong y quay người bỏ đi.
"Lộ Thanh Ninh!"
Trong điện thoại vang lên tiếng bàn ghế gãy cùng tiếng hét giận dữ của Tô Tú.
Lộ Thanh Ninh vẫn tiếp tục cất bước, đẩy cửa ra. Giọng nói Tô Tú y để lại phía sau, xa dần, xa dần, càng lúc càng mơ hồ. Lộ Thanh Ninh kéo ống tay áo lau đi những giọt nước mắt. Y đang khóc, cổ họng đau, trái tim cũng đau đến mức ngỡ như sắp ngừng đập. Nhưng đến cùng y không ngoảnh đầu lại, thậm chí không nấn ná thêm nữa.
"Mục Tĩnh Nam!" Tô Tú phát cáu nghiến răng nghiến lợi: "Mày bắt vợ tao đi, tao nhất định tính sổ khoản nợ này với mày."