Ngự Pháp Trừ Tà: Thần Thông Đạo Sĩ
Chương 6
Tôi vội vàng móc một tấm phù ra rồi ngầm niệm Trấn hồn quyết, phòng ngừa có chuyện gì đó ngoài ý muốn.
Nhưng tôi cũng không quá lo lằng, bởi vì Thẩm Hưng Phúc cũng học phong thủy, anh ta không thể nào không biết mấy thứ đơn giản như thế này được.
Chắc chắn là anh ta đang cố ý dẫn sói vào nhà, nhờ vào. đó mà thể hiện ra bản lĩnh của mình. Khiến cho Diệp Điền Tĩnh lau mắt mà nhìn sau đó yêu anh ta.
Nhưng tôi đã điều tra khắp nơi, gần đây cũng không hề có âm linh, không thể nào để cho người giấy bị phụ thân trong thời gian ngắn được.
"Điền Tĩnh nhìn kỹ này, em không phải sợ!" Thẩm Hưng Phúc ra vẻ thần bí rồi đốt hai mắt của người giấy lên.
Đây là một người giấy nữ lục đồng, làm rất cặn kẽ, có cả khung xương và quần áo. Nếu như bị mấy thứ bẩn thỉu bám vào sẽ rất nguy hiểm.
"Không linh, cái trò này của anh không dùng được với tôi đâu." Diệp Điền Tĩnh thấy người giấy không có phản ứng thì cười khinh một tiếng.
Thẩm Hưng Phúc cười một tiếng với vẻ bình tĩnh, sau đó đưa mắt ra hiệu với người làm vàng mã phía trong cửa hàng.
Tôi vẫn luôn nhìn trộm, khi thấy cảnh này thì tôi mới phản ứng lại được.
Không phải là Thẩm Hưng Phúc có năng lực mà là người làm vàng mã kial
Đột nhiên tôi nhớ lại cái cảnh gặp Thẩm Đoàn Tỉnh lúc chiều và cái dáng vẻ chắc chắn sẽ thành công kia của ông ta. Chắc chăn bọn họ đã thông đồng với nhau để cho người làm vàng mã phối hợp với Thẩm Đoàn Tinh, chẳng trách anh ta lại tự tin đến thế.
Lại thấy người làm vàng mã khoảng chừng bốn mươi tuổi kia cầm trong tay một cái tháp nhỏ ba tầng. Đây được làm từ gỗ trầm hương, tên là tháp Tỏa Hồn, có thể tụ dưỡng hồn phách.
Người làm vàng mã lén lút xé rách tấm phù bên trên tháp. Sau đó tôi thấy được một cái bóng đen bay thẳng tới người giấy trước mặt Thẩm Đoàn Tỉnh.
Người bình thường không thể thấy được bóng đen này, nhưng tôi có thể thấy.
Đó là một cô hồn không có linh trí, lúc chết khoảng ba mươi tuổi. Bởi vì bị nhốt quá lâu nên đã trở thành công cụ nghe người khác sai khiến.
Thật ra trong giới phong thủy của chúng tôi rất ít người bắt quỷ nuôi quỷ. Trừ khi là ác linh thì chúng tôi sẽ giết chết, còn lại sẽ siêu độ, cho nên hành động này của người làm vàng mã đúng là rất trơ trến.
Cô hồn kia nhào thẳng vào người giấy, người giấy vốn đang rất bình thường đột nhiên lại bay lên giống như là bị gió thổi vậy.
"AI" Diệp Điền Tĩnh nhìn thấy thế thì giật nảy mình.
"Đừng sợ, có anh ở đây!" Thẩm Hưng Phúc tỏ vẻ bình tĩnh rồi sải bước đi tới ngăn trước mặt Diệp Điền Tĩnh.
Diệp Điền Tĩnh trốn sau lưng anh ta rồi lấy hết can đảm nhìn người giấy đang bay lượn trên không trung kia.
Thật ra trong lòng cô ấy cũng đang rất tò mò đến cùng là đã xảy ra chuyện gì. Dù cho cô thuộc chủ nghĩa vô thần nhưng cũng muốn tìm hiểu ngọn ngành.
Người giấy tung bay trong không trung, không ngừng vung vẩy hai tay, đôi mắt cũng chớp liên hồi, lại còn nở một nụ cười nham hiểm.
Điều này đã lật đổ thế giới quan của Diệp Điền Tĩnh.
"Đáng sợ quá Hưng Phúc, anh mai làm cho cái này bình thường lại đi. Tôi tin rồi, tôi tin anh g nếu anh không thu hồi nó lại thì tối nay tôi sẽ mơ thấy ác mộng mất." Diệp Điền Tĩnh nói với vẻ sợ hãi.
Thẩm Hưng Phúc cười đểu một tiếng rồi nâng tay phải lên, vẽ nửa cái phù Hư Không sau đó đẩy về phía người giấy trên không trung.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé
Cùng lúc đó Thẩm Hưng Phúc ra hiệu với người làm vàng mã, mà trong miệng vẫn còn nói một cách hùng hồn: "Ác quỷ phương nào dám hù dọa vợ chưa cưới của ta, cút đi cho ta!"
Người làm vàng mã kia bắt đầu niệm Trấn Hồn quyết, đồng thời lấy một tấm phù ra dán lên tháp Tỏa Hồn.
Tôi cười một tiếng, hôm nay bọn họ gặp phải tôi thì đừng hòng giả vờ nữa.
Dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt tôi, lại còn biểu diễn cho vợ chưa cưới của tôi xem. Thật sự rất quá đáng, tôi phải dạy dỗ bọn họ một trận mới được.
Thế là tôi niệm Dưỡng Hồn Quyết, tách một sợi thần thức ra rồi đánh vào người giấy kia. Kể từ đó trở đi tôi đã khống chế được người giấy này.
Cô hồn kia hút thần thức của tôi rồi đột nhiên bừng tỉnh. Linh trí vốn bị tiêu tán do nhốt quá lâu cũng đã quay lại.
"A!"
Cô hồn hét lên một tiếng, giống khóc giống cười, nghe vô cùng đau buồn. Khiến cho người ta không kiềm chế được mà rùng mình.
Một giây sau, cô hồn như phát điên nhào thẳng về phía Thẩm Hưng Phúc, sau đó đưa tay bóp chặt lấy cổ của anh ta.
Thẩm Hưng Phúc sợ tới nỗi choáng váng, anh ta vung vẩy. hai tay, mất hết cái vẻ mà thầy phong thủy nên có.
Diệp Điền Tĩnh cũng bị dọa sợ, cô ấy núp trong góc tường rồi run lẩy bẩy.
"“Nghiệt súc, không được làm bị thương người!" Người làm vàng mã kia nhíu mày sau đó cầm lấy kiếm gỗ đào trên tường mà lao tới.
Ông ta đâm thẳng vào người giấy, nhưng chẳng có tác dụng gì cả. Thậm chí còn làm gãy kiếm gỗ đào.
Người làm vàng mã này rất yếu, có sự chênh lệch rất lớn với tôi.
Người giấy không có ý muốn bỏ qua mà tiếp tục nhào về phía người làm vàng mã. Cho dù ông ta có dán mấy tấm phù lên người mình cũng chẳng có tác dụng gì.
"Chú Trương, xảy ra chuyện gì thế. Vì sao đột nhiên âm linh này lại trở nên hung dữ như vậy, chúng ta hoàn toàn không thể đánh thắng được." Thẩm Hưng Phúc nói với vẻ e ngại.
"Kỳ lạ, nuôi nhốt sáu năm trời, sát khí đã biến mất từ lâu rồi. Sao lại đột nhiên không nghe lời nữa nhỉ."
"Toi đời rồi, lật thuyền trong mương." Thẩm Hưng Phúc nói với vẻ hoảng sợ, nhưng anh ta vẫn cố gảng tỏ vẻ mạnh mẽ để nói với người giấy: "Mau dừng tay, nếu không thì ông nội tôi sẽ tới đây, cô sẽ mãi mãi không được siêu sinh."
'Thẩm Hưng Phúc vừa nói xong thì người làm vàng mã đột nhiên nghĩ tới cái gì đó.
Ông ta quỳ rạp trên mặt đất sau đó gào to: "Tôi sai rồi, tôi sai rồi, mong cao nhân xuất hiện!"
Thẩm Hưng Phúc lại càng thêm khó hiểu: "Chú Trương, chú nói thế là có ý gì? Cao nhân gì chứ?"
Người làm vàng mã quỳ rạp trên mặt đất và nói: "Tôi diễn kịch bị cao nhân nhìn thấy, người đó đang trừng phạt chúng ta. Người này đạo hạnh rất cao, cháu mau quỳ xuống đi. Nếu không chúng ta sẽ chết ở đây mất!"
Mặc dù Thẩm Hưng Phúc rất ngang ngược nhưng mạng sống quan trọng hơn, anh ta vội vàng quỳ xuống.
"Cao nhân, mong ngài xuất hiện!" Hai người đồng thanh nói.
Lúc này tôi mới đi ra khỏi cổng rồi bước vào khuôn viên tiệm.
Thẩm Hưng Phúc thấy người đi tới còn nhỏ hơn cả anh ta thì cũng không thèm xem tôi ra gì.