Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ngự Pháp Trừ Tà: Thần Thông Đạo Sĩ

Chương 21



Chương 21

Tiếng khóc đập vào tai tòi một cách rõ ràng.

Tôi cố bình tĩnh lại sau đó nhấc khí Huyền Dương lên.

Tôi muốn nghe tiếng khóc phát ra từ đâu nhưng rồi lại phát hiện tiếng khóc này đến từ bốn phương tám hướng vậy. Giống như là trong tiệm của tôi có vô số trẻ em đang khóc.

Tôi vội nói thầm một tiếng không ổn, việc này không đơn giản. Trăm trẻ khóc đêm là điềm chẳng lành.

Chẳng lẽ chủ của núi Kỉnh Long đến trả thù vì tôi đóng Long Môn lại ư?

Tôi lắc đầu, không thể như thế được. Nếu như ông ấy muốn ngăn tôi thật thì tôi không thể nào đóng được Long Môn.

Tôi càng nghĩ thì cảm thấy khả năng lớn nhất chính là tôi ra tay trước mặt nhà họ Diệp nên bị phản phệ.

Nếu như gặp phải Thiên Khiển (trời trách phạt) thì phiền lắm đây. Nhưng bình thường trời phạt đều sẽ xuất hiện hiện tượng kỳ quái, nào là sét đánh, gặp rủi,… Đây là lần đầu tiên tôi gặp phải quỷ nhỏ nhiễu hồn.

Nhưng cho dù thế nào thì việc quan trọng cần làm bây giờ chính là tìm được tiếng khóc phát ra từ chỗ nào. Nếu không cứ để nó khóc như thế thì thật sự sẽ nhiễu hồn của tôi, ảnh hưởng rất lớn tới tôi.

Tôi lấy chuông đồng ra rồi ngồi khoanh chân.

“Đĩnh!”

Tôi lay chuông đồng rồi niệm Kiến Linh Quyết: “Ta là Thiên Mục, cùng trời tướng trục. Con ngươi như lôi điện, ánh sáng bát cực. Thấu kiến ngọn ngành, vô vật bất phục. Cấp cấp như luật lệnh!1’

Tôi niệm xong lại lay nhẹ chuông đồng.

Tiếng chuông đồng vừa vang lên thì tiếng trẻ em khóc liền yếu đi nhiều.

Từ lúc bắt đầu có hơn trăm tiếng khóc giờ đã thành mười tiếng.

Tôi lại lay chuông đồng lần nữa đồng thời mở to mắt nhìn khắp phòng. Tôỉ muốn nhìn xem thứ đang giở trò núp ở chỗ nào.

Bởi vì tôi biết trong phòng không hề có nhiều quỷ nhỏ như thế mà chỉ có một cái mà thôi. Nó tạo ra nhiều tiếng khóc như thế là cố ý hù dọa tôi.

Nhưng nhìn khắp mọi nơi tôi vẫn không thấy được bóng dáng của nó đâu. Điều này khiến cho trái tim của tôi nhảy tọt lên cổ họng.

Thứ này cũng không đơn giản đâu. Tôi đã niệm Kiến Lỉnh Quyết mắt đã mở Thiên Song cũng không nhìn thấy nó ở đâu cả?

Người bình thường không nhìn thấy quỷ hồn. Trừ khi quỷ hồn cố ý để mình nhìn thâý hoặc là một số người yếu ớt khi sắp gặp đại nạn cũng sẽ nhìn thấy hồn phách.

Nhưng những thầy phong thủy như tôi thì chỉ cần mở Thiên Song ra là có thể nhìn thấy, cho dù quỷ hồn có cố ý núp.

Nhưng nếu vẫn không nhìn thấy thì chỉ có hai khả năng.

Một là sát khí của quỷ hồn này rất mạnh, mạnh hơn tôi rất nhiều.

Hai là có vật chắn trong cửa tiệm của tôi, vật chắn này đang che Thiên Song của tôi. Để cho tôi không nhìn thấy quỷ hồn ở chỗ nào.

Tôi hi vọng là cái thứ hai, bởi vì nếu như là cái đầu tiên thì hôm nay dù tôi không chết cũng mất một lớp da.

Dường như quỷ con này nhìn thấy được tôi đang nghĩ cái gì nên nó không khóc nữa mà

chuyển sang cười. Tiếng cười của nó rất chói tai, giống như là đang cười nhạo thực lực của tôi vậy.

Tỏi cười khỉnh một tiếng rồi nói: “Quỷ con mỉ đừng có đắc ý, khuyên mỉ nhanh chóng hiện hình. Nếu không ta sẽ không khách sáo đâu.”

“Ha ha ha.”

Quỷ con chẳng thèm xem tôi ra gì mà lại cười một cách kỳ dị. Thậm chí trong tiếng cười của nó còn mang theo một chút oán chú, nếu không phải tôi đã dùng khí Huyền Dương bảo vệ cơ thể thì đã bị tà khí nhập vào sau đó ngủ mê không tỉnh.

Chương trước Chương tiếp
Loading...